Trên mặt tên mập đầy vết bầm tím, xem ra bị thương khá nặng.
"Chúng ta đi thôi, chán quá”.
Đường Thanh Tâm không muốn đợi thêm nữa, Lệ Thiên Minh cũng vậy, anh dẫn ra ngoài vừa kịp trông thấy Trần Dịch và Thẩm Thiên Vi đang cãi nhau. Cô Thẩm tức giận đón xe bỏ người đàn ông ở lại rồi nhanh chóng chạy đi.
Đường Thanh Tâm đứng trên bậc thang lắc đầu: "Hại người nên không thể tha thứ".
Hình như cô có thể đoán được chuyện hôn nhân của Trần Dĩnh xong rồi. Chuyện xảy ra ở nước Mỹ ở còn có thể che giấu nhưng việc lần này có khe hở. Thẩm Thiên Vi tự dẫn người tới bắt gian, ai ngờ lại bất tên mập này, cô ta hoàn toàn chẳng hiểu tại sao.
Về đến nhà, Đường Thanh Tâm cảm thấy quá mệt mỏi, rửa mặt xong liền đi ngủ. Một đêm không mộng, sáng sớm hôm sau, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Đường Thanh Tâm "ưm" một tiếng, cô giơ tay lấy điện thoại: "Đường Thanh Tâm, dậy đi!" Tiếng Trần Dịch vang lên, cô cũng tỉnh táo hơn, sau đó ngồi trên giường cười: "Được rồi, tôi sẽ mau chóng đến công ty Trần Hưng".
Trần Dịch, anh ta gấp đến vậy sao? Là vì chuyện của Trần Dĩnh ư? Cô từ từ vén chăn, sửa soạn bản thân. Lúc đi ra ngoài thì nhìn thấy không ai trong phòng Lệ Thiên Minh, Đường Thanh Tâm nhíu mày, sao hôm nay đi sớm thế?
Lắc đầu, đóng cửa rồi ra ngoài đón xe. Trong điện thoại có vô số tin tức, cô đọc thoáng qua, cuối cùng đã biết vì sao Trần Dịch lại gấp đến vậy.
Trên báo đăng thông tin tập đoàn Lê Kình và tập đoàn Phan Quân đã bắt tay hoàn thành một dự án, nhà họ Phan sẽ chuyển giao dây chuyền sản xuất cho tập đoàn Lệ Kình phụ trách, điều đó chứng minh công sức công ty Trần Hưng đổ sông đổ biển.
Đường Thanh Tâm mỉm cười, khó trách tại sao Trần Dịch lại sốt ruột, trong lúc quan trọng, nhà họ Phan im hơi lặng tiếng công bố đối tác làm ăn chẳng những đạp công ty Trần Hưng một cái còn khiến mọi người hoang mang, hai nhà này bị sao thế?
Chỉ có Đường Thanh Tâm biết, do đứa ngu như Trần Dĩnh đã chọc giận Phan Đức Vinh, dù anh ta chỉ là người thừa kế nhưng cô ta lại ảo tưởng muốn bẫy cả nhà họ Phan thì làm sao mấy ông chú đứng đầu chịu thua.
Mau chóng quyết định như vậy còn phải cảm ơn Trần Dĩnh, sao một đứa ngu lại có thể lớn lên trong một gia đình danh giá nhỉ.
Khi Đường Thanh Tâm đến, Trần Dịch đã có mặt ở phòng làm việc, sắc mặt tái xanh, con mắt đỏ ngầu, dáng vẻ như bị bệnh lâu năm.
“Chủ tịch Trần tìm tôi có chuyện gì?"
Trần Dịch ngẩng đầu nhìn cô, khóe miệng cười khổ: "Chắc có lẽ em cũng biết chuyện ngày hôm qua?"
Đường Thanh Tâm gật đầu: “Có nghe nói, Trần Dĩnh..."
“Ông nội tức giận bảo em ấy một tháng sau phải kết hôn, gả ra ngoài, ở đây sợ làm xấu mặt ông".
Sự sắp xếp này vượt xa tính toán của Đường Thanh Tâm, cô còn nghĩ ông già đó sẽ chờ thêm một khoảng thời gian, chờ sự việc lắng xuống sẽ dàn xếp, không ngờ lại gấp gáp.
“Lần này tôi chẳng thể cứu nổi Trần Dĩnh, con bé phải tự cầu phúc cho mình. Tôi chỉ hận tên mập đó còn dám vác mặt đến nhà cầu hôn".
"Ầm" một tiếng! Trần Dịch đập mạnh xuống bàn. Đường Thanh Tâm kinh ngạc trợn mắt: "Người đàn ông kia đến cầu hôn ư?"
Trần Dịch gật đầu. "Quên đi, chúng ta hãy bàn đến chuyện hợp tác. Em cũng biết nhà họ Phan rồi đấy, tên kia chẳng tốt lành gì, quan hệ nhiều năm nói bỏ là bỏ rồi kí kết trong đêm với Lệ Thiên Minh. Hai người ở chung, em có nghe Lệ Thiên Minh nói gì không?"
Đường Thanh Tâm nghiêm túc trả lời: "Anh đây nghi ngờ tôi sao? Chúng tôi chỉ chung nhà chứ có chung giường đâu, làm sao tôi biết chứ!"
Cô rất thất vọng, Trần Dịch cũng nhận thấy thái độ của mình không đúng, anh ta vội nói xin lỗi. “Thanh Tâm à, tôi không có ý gì chỉ là do tôi nóng nảy quá nên..."
"Chủ tịch Trần!"
Đường Thanh Tâm ngắt lời anh ta, cô đáp: "Tôi biết anh không có ý gì nhưng xưa nay, Lệ Thiên Minh chưa bao giờ nói với tôi chuyện công ty nên tôi không rõ lắm. Về phần nhà họ Phan, tôi chưa từng gặp họ."
Trần Dịch nghẹn họng, ánh mắt trở nên buồn bã, vốn còn muốn moi chút tin tức từ miệng cô nhưng vô dụng. Hơn nữa cũng không thể trách cô, anh ta chỉ có thể thở dài ngao ngán,
Đường Thanh Tâm cười khinh, bây giờ Trần Dịch có gấp cũng vô ích, thù trả thù, đoán chừng tối hôm qua, Thẩm Thiên Vi cãi nhau một trận với anh ta cần vài ngày nguôi ngoai, người kiềm nén không được là anh ta.
"Chủ tịch Trần à, dây chuyền sản xuất của nhà họ Phan rất quan trọng với công ty Trần Hưng ư? Cho dù hủy thì chắc là công ty Trần Hưng cũng sẽ không tổn thất nhỉ?"
Trần Dịch thở dài, vẻ mặt thất vọng “Tổn thất? Năm đó vì phối hợp mà nhà họ Trần chúng tôi cố ý nhập thiết bị từ nước ngoài, mỗi lần hết ba, bốn trăm triệu. Bây giờ bọn họ lại không hợp tác nữa, công xưởng của công ty Trần Hưng còn giá trị gì, vậy em nghĩ xem chúng tôi có tổn thất hay không? Còn có nhân viên, biết cách nào sắp xếp nhiều người như vậy? Cái tên Phan Đức Vinh chết tiệt kia hố chết tôi rồi".
Trần Dịch vừa khổ vừa bất đắc dĩ, tối hôm qua, anh ta đã biết mục tiêu của Trần Dĩnh là Phan Đức Vinh. Ai ngờ lại bị tên mập kia xen ngang, Trần Dĩnh lén lút làm chuyện này thì sao dám lớn lối ồn ào được, có giận cũng phải kiềm nén.
Đường Thanh Tâm biết tại sao Trần Dịch lại lo lắng đến thế, vốn chỉ định để anh ta chịu chút thiệt hại nhỏ chứ không phải tổn thất lớn thế. Thật sự không cố ý mà, tôi cũng có biết đứa em gái ngu ngốc của anh lại giúp sức quyết định mối quan hệ giữa hai nhà đâu.
Không sợ đối thủ mạnh chỉ sợ đồng đội ngu như heo và Trần Dĩnh chính là đầu heo đó!
Đường Thanh Tâm thầm cười trộm nhưng trên mặt vẫn nghiêm túc: "Chủ tịch Trần à, ông trời đóng cảnh cửa này sẽ mở cánh cửa khác mà, bên này nhà họ Thẩm vừa mới bắt đầu dự án, nếu nắm chặt cơ hội thì biết đâu có thể xoay chuyển càn khôn sao!"
"Cũng chỉ có thể là vậy, Thanh Tâm à, ông nội vẫn không cho em tiến vào công ty Trần Hưng nên tôi chỉ có thể xem em như trợ lý riêng mà thôi. Mong em bỏ qua."
Đường Thanh Tâm lắc đầu từ chối.
“Em không chịu ư?”
“Tôi không muốn làm anh khó xử, có thể duy trì quan hệ hợp tác nhưng tôi không muốn trở thành một thành viên công ty Trần Hưng. Anh cũng biết mối quan hệ giữa tôi và Lệ Thiên Minh khá xấu hổ. Để tránh người bên ngoài bàn tán, nếu anh có việc thì chúng ta ra ngoài gặp, sau này tôi sẽ không đến đây nữa tránh cho ông già nghi ngờ, anh cũng đỡ mệt".
“Huống chi, anh còn phải lo bên kia nữa".
Đường Thanh Tâm suy nghĩ những khó khăn của anh ta khiến mắt Trần Dịch lóe lên tia sáng, anh ta gật đầu đồng ý nhìn cô rời đi.
" Dịch à, cháu thấy đó, phụ nữ là loại người đó mà cháu còn lưu luyến cô ta sao? "
Sau khi Đường Thanh Tâm đi, chú hai Trần Hiền đứng ngay cửa nói với Trần Dịch khiến ánh mắt anh ta trở nên ảm đạm: "Chú hai à, Thanh Tâm không phải người như vậy, chuyện này không hề liên quan đến cô ấy. Là do cháu bất cẩn không trông coi em Dĩnh để em ấy chọc giận nhà họ Phan."
“Tạm thời đừng nói đến chuyện nhà họ Phan nữa, cháu hãy quan tâm đến nhà họ Thẩm đi, chú thấy có vẻ Thẩm Trường Thanh muốn giúp chúng ta nhưng điều kiện là cháu phải kết hôn với Thẩm Thiên Vi".
Trần Dịch siết chặt nắm đấm, kết hôn ư? Lần này đến lượt anh ta sao? Muốn dùng mối quan hệ thông gia trói buộc mình à? Chú hai đã quá coi thường anh ta rồi, bản thân mập mờ với Thẩm Trường Thanh mà muốn mình nằm vùng sao? Xem mình là quả hồng mềm mặc cho bọn họ bóp nắn à? Thẩm Thiên Vi cũng không phải đèn đã cạn dầu, sao có thể nghe theo sự sắp xếp của bọn họ chứ?