Sau khi suy nghĩ một hồi cô đưa ra một điều kiện: "Không được làm trái với nguyện vọng của tôi, không được ép tôi làm việc mà tôi không làm được".
“Được, không thành vấn đề".
Lệ Thiên Minh cầm bút đến, biểu thị ý bảo cô tự điền điều kiện muốn ghi vào, Đường Thanh Tâm lộ ra vẻ mặt bất lực thỏa hiệp không thành, chần chừ kí tên vào bản hợp đồng.
Cô cảm thấy bản thân mình xong đời rồi, tại sao khi đến đây thì lại hoàn toàn không có cách nào vậy chứ?
Vốn dĩ còn tự cho rằng bản thân mình hiểu rõ toàn bộ, còn muốn trả thù anh ta, kết quả khi đến đây lại bị anh ta đùa giỡn. Nhìn thấy nét chữ đẹp đẽ trên giấy, Lệ Thiên Minh khóe miệng nhếch lên, lộ ra ý cười đắc ý. Bên đây Đường Thanh Tâm Tức giận đến xanh cả mặt, đi đến mở cửa, chỉ tay về hướng cửa lớn ý mời anh nhanh chóng rời khỏi.
Lệ Thiên Minh cũng không miễn cưỡng, trực tiếp đứng dậy quay người rời đi. Vừa ra khỏi cửa thì nghe thấy đằng sau vọng lại tiếng đóng cửa lớn, anh không nhịn được bật cười. Lúc trước bị ép phải ly hôn, bây giờ chỉ có thể dùng cách này để ép cô quay về bên mình.
Đường Thanh Tâm, em đừng trách anh, anh cũng chỉ là muốn em quay về với anh mà thôi.
Lấy ra chiếc chìa khóa đi đến phòng bên cạnh, anh lập tức nằm dài trên giường, cẩn thận suy nghĩ về những ngày gần đây, anh phải giao cho cô nhiệm vụ gì thì mới tốt đây nhỉ?
Cô gái phòng bên cạnh tức giận bỏ đi. Đang yên đang lành ngồi ở nhà thì lại bị bắt ký cái hợp đồng không công bằng, thật đúng là tức chết cô rồi.
Có điều, hai mốt tỷ của Trần Dịch cô vẫn cần phải trả, lần này lấy được hạng mục của tập đoàn Trường Thanh coi như trả cho anh ta một phần nợ ân tình.
Đã hẹn với Trần Dịch ngày mai sẽ gặp mặt cô gái kia. Không ngờ rằng buổi tối lại nhận được tin nhắn của Lệ Thiên Minh, anh gửi cho cô một bức ảnh, sau khi xem xong cô không khỏi kinh ngạc đứng bật dậy.
Trong bức ảnh, Trần Dịch cùng với cô gái kia đang ở cùng nhau, cử chỉ vô cùng thân mật, Lệ Thiên Minh gửi qua một đoạn ghi âm Đường Thanh Tâm mới biết tên tiểu tử Trần Dịch này thuê người diễn vở anh hùng cứu mĩ nhân. Một người là thiên kim tiểu thư hào môn phú gia, một người là chàng trai anh hùng cứu mĩ nhân phong độ ngời ngời, cô gái kia làm sao mà không mắc mưu cho được.
Xem ra tên tiểu tử Trần Dịch vẫn là có chút mưu mẹo.
Có điều Lệ Thiên Minh có thể cho người điều tra hắn, còn chụp được những bức ảnh này, phải chăng cũng có thể cho người hãm hại hắn một phen?
Quả nhiên, nhiệm vụ đầu tiên của Lệ Thiên Minh đến rồi đây.
“Phát tán nó lên mạng, tìm vài tên chó săn ảnh theo dõi anh ta, anh muốn em nội trong một ngày đưa tin này trở thành tin tức hot nhất trong ngày".
Không cần anh nói Đường Thanh Tâm cũng sẽ làm như vậy. Quan hệ của Trần Dịch và cô gái kia luôn được mọi người đồn đoán, bây giờ cộng thêm Lệ Thiên Minh, cô thật sự không muốn bị quần chúng chỉ trích. Mà cô gái này không kể thân phận hay nhan sắc đều vô cùng xứng với Trần Dịch, như vậy cô cũng có thể thoát thân. Cũng coi như thành tâm thành ý báo đáp công ty Trần Hưng.
Đường Thanh tâm gửi cho anh cái icon OK, lên mạng tùy ý tìm một tài khoản tên Đại Vệ, đăng ký một cái tài khoản giả liên lạc với anh ta, rồi đem những tấm ảnh kia gửi cho anh ta.
Việc chuyên nghiệp giao cho người chuyên nghiệp làm, những tấm ảnh này Đường Thanh Tâm không phải chỉ tặng không mà còn bán được với giá ba trăm năm mươi triệu.
Nghe tiếng thông báo chuyển khoản, trong lòng cô tràn đầy sung sướng. Không cần cô thêm dầu vào lửa, chỉ trong vòng một đêm, các bản tin trang mạng lớn đều đã lan truyền tin tức siêu hot về tình nhân mới của Trần Dịch. Ngoài ra trên mạng cũng tung ra một vài lời hoa mỹ văn vẻ giống như đang thay Đường Thanh Tâm lên tiếng giải thích cô chỉ là trợ lý của Trần Dịch.
Đường Thanh Tâm không biết đây có phải là do Lệ Thiên Minh cho người làm hay không, nhưng cách làm việc giống như đang âm thầm bảo vệ này khiến cô không kìm được nhất thời nghĩ đến một số việc linh tinh...
Sáng sớm vừa đến công ty, Trần Dịch đã phơi phới gió xuân vẻ mặt vô cùng đắc ý, một chút cũng không bị ảnh hưởng, không khỏi bị trêu ghẹo: " Tâm trạng của chủ tịch Trần rất tốt! Xem ra tất cả đều thuận lợi nhỉ?"
Trần Dịch khựng lại, gật đầu: "Đã hẹn chủ tịch Thẩm tối nay ăn cơm, tôi phụ trách đi, cô phụ trách đi xử lý văn kiện".
Đây là muốn qua cầu rút ván à? Vừa mới giúp anh ta giải quyết rắc rối xong, Trần Dịch nhanh như vậy đã muốn đá cô qua một bên, thật không hổ danh là người nhà họ Trần, một chút cũng không đổi.
Đường Thanh Tâm mỉm cười, coi như cô đã trả được món nợ ân tình này cho anh ta rồi.
"Thanh Tâm, tôi..."
Trần Dịch có chút ngượng ngùng kêu tên cô, Đường Thanh Tâm quay người mỉm cười: "Chủ tịch Trần, cố lên!"
Làm động tác cổ vũ tay nắm chặt, Đường Thanh Tâm quay người rời đi, tranh thủ cơ hội xem nhiều một chút, nếu không đến lúc đó làm sao còn có thể để công ty Trần Hưng hỗn loạn như vậy mà rời đi?
Phản ứng của Đường Thanh Tâm làm Trần Dịch có chút áy náy, nhưng nghĩ đến lời của ông nội anh vẫn là dứt khoát rời đi. Vì nhà họ Trần cũng là vì chính mình, anh bắt buộc phải làm như vậy.
Trần Dịch rời đi, Đường Thanh Tâm xem xong tư liệu thì cũng không còn việc gì làm, chỉ có thể ra ngoài đi xung quanh tản bộ. Ở trong công ty đối mặt với ánh mắt của bọn họ, làm cho cô ngột ngạt chết đi được. Đều là những người luôn muốn tìm cơ hội hãm hại người khác, bản thân không có việc gì làm lại đi nói xấu người khác, loại người như vậy mà công ty vẫn giữ lại, Đường Thanh Tâm thật sự nghĩ không thông.
Một người mang túi ra khỏi đại sảnh của công ty. Cô không phải là nhân viên chính thức, cũng không phải chấp hành theo thời gian quy định của bọn họ, Trần Dịch đi rồi thì cô cũng có thể rời đi.
Thời gian làm việc, ngã tư đường cũng chẳng có bao nhiêu người, trung tâm thương mại cũng rất an tĩnh. Đường Thanh Tâm tìm một quán cà phê yên tĩnh, ngồi ở một góc sáng sủa một mình nhâm nhi ly cà phê, trong quán cũng chẳng có bao nhiêu khách, cô rất thích hoàn cảnh như thế này, an nhiên yên tĩnh, có thể bình tâm suy nghĩ mọi việc.
Cái mà cô thích người khác cũng thích, chỉ là trong khoảng thời gian như thế này cô không muốn bị bất cứ thứ gì làm phiền vậy mà vẫn có người đến làm phiền cô.
“Chị em tốt à! Sao lại chỉ có một mình ngồi đây vậy, đây là bị đá rồi à?"
Đường Tuyết Mai mang cái bụng bầu đi đến trước mặt cô, Đường Thanh Tâm vừa nhìn thấy cô thì trong đầu nhớ ngay đến cái chết của mẹ, trong tay nắm chặt ly cà phê, chỉ hận không thể hất vào mặt cô ta.
Cố gắng kìm nén cơn tức giận trong lòng, cô không khách khí đứng dậy rời đi. Lệ Bách Nhiên đứng một bên kéo tay áo của cô lại, cô hung hăng bỏ ra.
“Em làm gì vậy, dù gì chúng ta cũng cùng là người nhà họ Đường, hôm nay không dễ dàng gì mới gặp mặt, cùng nhau ngồi xuống nói chuyện chứ!"
“Tôi không muốn nói chuyện với cô, làm phiền cô tránh ra."
Đường Thanh Tâm không cho cô ta chút mặt mũi cũng không muốn có bất cứ quan hệ gì dính líu đến cô ta. Đường Tuyết Mai lại không như vậy, cô ta đã đợi ngày này rất lâu rồi, hôm nay tuyệt đối không thể để Đường Thanh Tâm bỏ đi như vậy được.
Đưa tay nắm lấy tay cô, đường Tuyết Mai than thở khóc lóc: "Chị biết chị sai rồi, chị không nên đối xử với em như vậy, nhưng chị cũng có nỗi khổ riêng em có biết không. Bố tìm chị đòi tiền, còn muốn hủy hoại nhan sắc của chị. Những ngày tháng sống ở nhà họ Lệ cũng không tốt đẹp gì, không có sự cổ vũ ủng hộ của nhà mẹ đẻ mỗi bước đi của chị đều vô cùng khó khăn. Ngày hôm đó chị cũng là bị ép buộc, Thanh Tâm à. Chị không dám xin em tha thứ, chỉ hi vọng em nể tình nhớ lại tình cảm thân thiết ngày xưa của chị em ta, chúng ta vẫn có thể cùng nhau qua lại như trước."
"Không cần thiết phải như vậy, Đường Tuyết Mai cô đừng ở đây bày ra vẻ mặt giả vờ đáng thương đồng cảm kia với tôi. Tôi không động thủ với cô là vì nể tình đứa bé trong bụng cô, cô hãy vì đứa trẻ này mà tích chút đức đi".
Nói xong cô dứt khoát dứt tay áo quay người rời đi, Đường Tuyết Mai vẫn muốn tiến đến trước mặt cô thì bị Lệ Bách Nhiên ngăn lại: "Cô còn muốn làm gì nữa, ngoan ngoãn dưỡng thai, đừng có mà bày ra trò gì hại người hại mình nữa."
"Lệ Bách Nhiên, anh cũng nhìn thấy rồi đó, ngoại trừ đứa trẻ này ra em không còn người thân nữa rồi. Nhưng mẹ anh cũng nói rồi, đợi em sinh đứa trẻ này ra thì chúng ta sẽ ly hôn, anh nỡ lòng nào nhẫn tâm như vậy sao? Em không còn ba, mẹ cũng ở nước ngoài tái hôn rồi, Thanh Tâm cũng không cần em nữa, những ngày tháng sau này của em biết phải làm sao?"
Nói rồi cô ta lại khóc to lên, hai phu nhân bên cạnh bây giờ cũng nhìn cô ta thật không vừa mắt. Vì những việc xấu mà cô ta làm nên bị nhà họ Lệ ruồng bỏ, bây giờ cô ta vẫn còn có thể tiếp tục sống ở nhà họ Lệ đã rất chiếu cố cho cô ta rồi, co ta còn không biết chừng mực.
Lệ Bách Nhiên cũng cạn lời rồi, đây đều là do cô ta tự mình chuốc lấy. Yên phận sống qua ngày không chịu, cứ phải rắc tâm hại người, kết quả hại người hại chính mình, đến đứa trẻ cũng bị liên lụy theo.