“Cô Thanh Tâm, thật xin lỗi, chuyện hợp tác tạm thời bỏ qua, tôi sẽ chọn bên tốt nhất, mấy chục triệu đơn hàng tôi không thể nghe cô nói về lịch sử làm giàu của tôi mà hợp tác với cô được".
Đường Thanh Tâm sớm đã đoán ra được bà ta sẽ nói như vậy, dùng tay đè lên tài liệu:
"Chủ tịch Trường Thanh, bản tài liệu này rất đặc biệt, bà nên đọc hết rồi quyết định, tôi sẽ về trước, vô cùng mong chờ cuộc gọi đến từ bà".
Nói xong, hơi khom lưng rồi đi ra ngoài, Thẩm Trường Thanh nhìn bóng lưng của cô, mở tài liệu ra, lật xem từng trang một, trong mắt không ngừng sáng lên, trang cuối cùng kẹp một tấm ảnh, con người của bà ta ngay lập tức trở nên ác liệt.
Thật lâu sau mới chậm rãi đặt tấm ảnh xuống, hít sâu một hơi: “Đường Thanh Tâm, rất tốt".
Đường Thanh Tâm khi trở về Công ty Trần Hưng mới ba giờ, suốt đường đi cô nhận được không ít ánh mắt kỳ lạ, cô không hề để ý, đi thẳng vào phòng làm việc của Trần Dịch, đang muốn gõ cửa, bên trong đã truyền đến tiếng nói chuyện của hai người đàn ông.
"Trần Dịch, cháu là người nổi bật trong thế hệ này của nhà họ Trần, chú không muốn cháu vì một người phụ nữ mà làm nhà họ Trần rối lên đến nỗi trời long đất lở, bây giờ cháu vẫn ôm ảo tưởng với cô ta sao, cô ta chính là một con quỷ hút máu, lấy máu của cháu để cung cấp dinh dưỡng cho bản thân mình, cháu nhìn đi, trong nhà bây giờ đã thành cái dạng gì rồi!"
Đây là giọng nói của chú hai nhà họ Trần, giọng nói của Trần Dịch trầm thấp mà chậm rãi, rất lâu sau mới nói ra.
“Chú hai, cháu yêu cô ấy, cô ấy không giống với những kiểu phụ nữ khác, hơn nữa đây là lỗi của Trần Dĩnh, không liên quan gì đến cô ấy, cháu lợi dụng cô ấy để đánh lạc hướng Trần Dĩnh, bây giờ cô ấy tức giận cũng là điều dễ hiểu, không có người phụ nữ nào lại có thể chịu đựng được việc bị người khác đối đãi như vậy, chú hai, chú yên tâm, cháu sẽ xử lý thật tốt".
Đường Thanh Tâm cười lạnh trong lòng, anh ta vẫn xem như là tỉnh táo, chỉ là không biết về sau sẽ xử sự như thế nào.
"Chủ tịch Trần Dịch!"
Đường Thanh Tâm cố ý đẩy cửa vào lúc này. Trần Dịch nhìn thấy cô thì liền sững sờ, sau đó trên mặt liền hiện ra một nụ cười: "Sao cô lại trở về, Lệ Thiên Minh có thể đồng ý không?"
Đường Thanh Tâm gật đầu với chú hai, ở trong công ty cô không biết mình gọi ông ta là gì, chỉ có thể gật đầu để chào hỏi, chú hai nhà họ Trần hừ lạnh rồi rời đi.
“Đừng để trong lòng, tính khí của chú ấy là vậy, Thanh Tâm, cô và Lệ Thiên Minh..."
Đường Thanh Tâm cười: "Anh có biết chuyện Trần Dĩnh ngấm ngầm hãm hại tôi không? Cô ta vậy mà muốn tìm người thay phiên tôi, được Lệ Thiên Minh phát hiện và cứu được tôi, anh biết đây là lần thứ mấy cô ta hại tôi không? Trần Dịch, hôm nay tôi đã đến Tập đoàn Trường Thanh, muốn tôi giúp anh thì cho tôi một câu trả lời thỏa đáng".
Đường Thanh Tâm nhìn thẳng vào ánh mắt của anh ta, Trần Dịch sững sờ, sau đó kéo cô ngồi trên ghế sô pha. “Đường Thanh Tâm, tôi đã bảo người trong nhà sắp xếp kết thân rồi, gả đi rồi, nó sẽ không nhớ đến Lệ Thiên Minh nữa và cũng sẽ không làm gì cô nữa, nếu không tôi sẽ đưa nó trở về Mỹ, cô xem thế có được không?"
Nói đến cùng vẫn là không nỡ bỏ người em gái này, Đường Thanh Tâm đứng dậy muốn đi, Trần Dịch vội vàng kéo cô không buông: “Đường Thanh Tâm, dù gì thì nó cũng là em gái tôi, tôi đồng ý với cô, từ nay về sau sẽ không chịu sự uy hiếp của nó."
Đường Thanh Tâm bật cười: “Trần Dịch, nhớ kỹ lời anh nói, nếu như có một lần nữa thì tôi sẽ không nương tay đâu".
Đôi mắt của Trần Dịch nhìn chăm chăm con người của cô, giống như không tin cô sẽ phản kích nhưng anh ta cũng sẽ không để Trần Dĩnh làm chuyện xấu nữa.
Hai người ngồi xuống nói chuyện kỹ càng, Đường Thanh Tâm nói với anh ta về hành trình hôm nay của cô và cùng nhau phân tích về Thẩm Trường Thanh.
"Khuyết điểm lớn nhất của người phụ nữ này là tự phụ, bà ta nói rất thân với chú hai, nhưng không nhả ra, tôi đã đặt một tấm ảnh của con gái lớn của bà ta ở trong tài liệu, quan hệ mẹ con của bà ta rất tệ nhưng con bà ta là bạn học của tôi vậy nên tôi cần sự giúp đỡ của anh."
Đường Thanh Tâm nháy mắt với Trần Dịch, nếu như có thể thúc đẩy bọn họ hòa thuận thì Thẩm Trường Thanh nhất định sẽ hướng về phía này của anh ta.
Khi đi đến lần nữa, trong mắt của Trần Dịch tràn đầy sự khen ngợi, anh ta biết Đường Thanh Tâm không phải là một bình hoa di động, người phụ nữ dựa vào đàn ông để lên vị trí cao làm sao mà làm thư ký lâu như vậy, Lệ Thiên Minh không phải kẻ ngốc, nên sẽ không để người phụ nữ không có đầu óc ở bên cạnh.
Khuôn mặt nổi giận cuối cùng cũng khôi phục lại sự lạnh lẽo, ánh mắt của mọi người nhìn Đường Thanh Tâm cũng không giống nhau, quả nhiên người phụ nữ này có thủ đoạn, chỉ là mới vào được một tiếng đồng hồ mà có thể khiến tâm trạng của Trần Dịch tốt lên, xem ra, làm tình nhân của người giàu có cũng cần có thủ đoạn. Không để ý đến những ánh mắt kia, Đường Thanh Tâm cùng Trần Dịch ra ngoài tìm kiếm cơ hội, Thẩm Trường Thanh không phải là kẻ ngốc, bà ta nhất định sẽ đến tìm cô.
Đường Thanh Tâm phải tạo một sự thay đổi lớn trong quan hệ của hai người vào lần gặp mặt tiếp theo. Nhìn thấy Đường Thanh Tâm và Trần Dịch đi ra khỏi tòa nhà, trong ánh mắt
của chú hai nhà họ Trần, Trần Hiên hiện lên một chút ánh sáng, nếu như có thể nắm được hạng mục này thì Công ty Trần Hưng như hổ mọc cánh.
Xem xem người phụ nữ này có nước cờ gì tốt. Người của Lệ Thiên Minh luôn dõi theo bọn họ, từ khi biết được suy nghĩ của Đường Thanh Tâm, Lệ Thiên Minh thu lại đội ngũ, chỉ để lại hai người để bảo vệ an toàn cho Đường Thanh Tâm.
"Giúp tôi tìm một phòng ở kế bên, không cần biết cô dùng cách gì, tóm lại tối nay tôi cần chuyển vào".
Hứa Vĩ Quân nhìn mặt của Lệ Thiên Minh lâm vào khó xử.
“Ông chủ, đây là nhà dân, có ai đúng lúc muốn thuê phòng! Tôi..."
Dưới cái nhìn của anh, Hứa Vĩ Quân không dám nói nữa, chỉ có thể gật đầu. Chung cư lần trước không thuận lợi nên suýt nữa bị anh mắng chết, lần này nếu như không thành công nữa thì có thể vỗ mông mà bỏ chạy thôi. Chết tiệt, lúc đầu tại sao lại yêu cầu thực tập ở đây chứ!
Trong lòng Hứa Vĩ Quân oán trách nhưng trái lại động tác rất nhanh, trước khi tan làm đã giao chiếc chìa khóa sáng loáng vào trong tay anh.
“Ông chủ, mua được rồi, trả một lần cao hơn giá thị trường là bảy mươi triệu đồng, bọn họ đã chuyển hết ra ngoài rồi, còn đợi anh thôi".
Lệ Thiên Minh ờ một tiếng, giật chiếc chìa khóa, chân dài ra khỏi phòng làm việc, tối nay Đường Thanh Tâm thấy anh sẽ như thế nào đây? Làm hàng xóm lần trước chưa được mấy ngày thì đã bị cô chạy mất, lần này không thể mắc sai lầm nữa. Bảy giờ tối, từ chối khéo lời đưa về của Trần Dịch, cô tự mình ngồi xe về,
vừa đến nhà được một lát thì đã nghe thấy có người ầm ầm đập cửa, cô nhìn qua mắt mèo, phát hiện lại là nhóm người đầu trọc cho vay nặng lãi kia!
Thấy dáng vẻ hung ác của bọn họ, đoán chừng đến để đòi tiền. Đường Thanh Tâm không ngờ rằng người của bọn họ tin tức lại nhanh như vậy, lại có thể tìm đến đây, cửa lạch cạch một tiếng rồi mở ra.
Sau cửa cầm khóa, Đường Thanh Tâm vừa mở cửa ra thì đầu trọc liền muốn xông vào, may là cô sớm đã chuẩn bị trước, chỉ để lộ một khe hở chưa đầy lòng bàn tay.
“Cô Thanh Tâm, cô sẽ không quên việc hứa trả tiền chứ?"
Thẻ ngân hàng của cô ở bên cạnh, chỉ là ba tỷ rưỡi này cô muốn trả cho Trần Dịch, một trăm bảy mươi lăm triệu đồng cô phải trả lãi mỗi tháng, bây giờ vẫn chưa đến kỳ hạn.
“Các anh đừng quá đáng, giáo huấn tối hôm đó vẫn chưa đủ sao? Một tỷ bảy trăm triệu đồng và tiền lãi hàng tháng tôi sẽ trả cho các anh, nhưng đừng đến làm phiền tôi nữa, không thì đừng trách tôi không lễ độ".
Cổ của đầu trọc rụt về sau, anh ta giơ một ngón tay lên và đó là ngón đã bị Lệ Thiên Minh bẻ gãy, đến bây giờ vẫn quấn vải xô.
"Cô nhìn đi, ông đây có lòng tốt cho cô vay tiền thế mà cô lại đối xử với ông đây như vậy, phí điều trị và tiền xe mỗi lần đến tìm cô của tôi, cô đều phải thanh toán. Bây giờ trả tiền cho tôi nếu không ông đây sẽ đập cửa của cô rồi hiếp trước giết sau!”