Trong hộp đêm thỉnh thoảng có tiếng hét, Đường Thanh Tâm bị Lệ Thiên Minh ôm vào trong lòng, bàn tay nhỏ bé đưa lên xuống, tại ngực xé rách một khoảng.
Đưa mắt nhìn người đàn ông đang la hét trên mặt đất, Lệ Thiên Minh ôm người phụ nữ bước ra khỏi hộp đêm, lúc đi còn để lại một câu “Dọn dẹp!".
“Vâng, ông chủ!”
Vài tiếng ư ử bị bóp nghẹt lại vang lên từ phía sau, mấy tên đàn ông to con đã bị đánh bại bởi những vệ sĩ đến mức không còn sức chiến đấu. Nhìn người phụ nữ không an phận trong vòng tay anh, Lệ Thiên Minh mắt sắc bén, mở cửa xe ném cô vào trong rồi rời đi.
Trong ô tô trước cửa quán bar, người phụ nữ ngồi hàng ghế sau không khỏi siết chặt tay khi nhìn thấy cảnh tượng này: "Đi xem xem có chuyện gì."
" Sao tiện nhân này lại xuất hiện, cuối cùng mọi việc có thành công không?"
Trần Dĩnh trong lòng choáng ngợp, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của tài xế, không ngờ đợi chưa tới hai phút đã thấy tài xế bị kéo ra ngoài.
Có người kéo tài xế đến chỗ cô ta, kéo cửa xe và đẩy vào, Trần Dĩnh sợ hãi hét lên.
"Câm mồm!"
“Ông chủ của chúng tôi yêu cầu tôi nói với cô rằng nếu cô gây rắc rối cho cô Thanh Tâm một lần nữa, thì sẽ lập tức mang mọi bê bối của cô ra ánh sáng, cô phá thai ở bệnh viện nào chúng tôi đều có đầy đủ thông tin chính xác!"
Trần Dĩnh hoàn toàn bị câu nói này làm cho choáng váng, cô ta gật đầu lia lịa, không dám tái phạm, đám người này đều là thuộc hạ của Lệ Thiên Minh, trong trường hợp anh tung tin như lần trước thì cũng không sao cả. Nhưng hiện tại cô ta đã bị sẩy thai, sau này không thể kết hôn, nhà họ Trần sẽ chính thức từ mặt cô ta.
Sau khi người đều đã rời đi, Trần Dĩnh bật khóc, tài xế run rẩy leo lên hàng ghế đầu nhanh chóng khởi động xe bỏ chạy, anh chỉ vào xem qua một lượt thì bị họ phát hiện.
“Cô...cô chủ, sau này cô đừng tiếp xúc với những người này nữa. Thật kinh khủng. Cô biết không? Tôi vừa bước vào là đã thấy người bên trong đầu đầy máu. Tất cả bọn họ đều quỳ trên mảnh vỡ của mấy chai rượu, máu chảy đầm đìa!"
"Đừng nói nữa!"
Trần Dĩnh hét lên, cả người run lên toát mồ hôi lạnh, cảnh tượng vừa rồi thật sự khiến cô ta sợ hãi, đây không phải là Nhà họ Trần, họ sẽ không và cũng không cần cô ta.
Lần đầu tiên Trần Dĩnh cảm thấy thế giới bên ngoài quá khủng khiếp, khi ở nước ngoài có anh trai bảo vệ cô không bị một chút tổn hại gì, nhưng sau khi nghe người lái xe nói, cùng với sự uy hiếp của người đàn ông ban nãy, cô ta sợ rồi, mà còn rất sợ nữa là đằng khác. Đôi môi run run, bắt xe một mạch trở về nhà, thấy trong nhà không có động tĩnh gì liền lặng lẽ trở về phòng.
Đường Thanh Tâm lúc này như một con bạch tuột quấn lấy người đàn ông kia, đỏ bừng mặt thở dốc, ngẩng mặt lên tìm kiếm đôi môi của anh, cơ thể mát mẻ dễ chịu vô cùng.
"Cô gái, đừng đùa với lửa!"
Lệ Thiên Minh bị cô giữ chặt, bắp chân khoanh lại, yết hầu chuyển động, trong đôi mắt sâu thẳm không đáy của anh hiện lên tầng hơi nước.
Đường Thanh Tâm chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực, rất cần hạ nóng, chạm vào cơ thể lạnh như băng của anh, cô lập tức leo lên, áp khuôn mặt nóng hổi vào đó.
Trong miệng lẩm bẩm: “Nóng quá, nóng quá".
Anh nuốt nước miếng, ánh mắt tối sầm lại: "Là em chủ động khiêu khích anh".
Anh nâng người cô lên, đẩy cô vào tường, và bắt lấy môi cô bằng một nụ hôn độc đoán. Hai người ôm nhau, quấn quít lưu luyến...
Nửa đêm, người đàn ông dựa vào đầu giường nhìn cô gái đang ngủ trong vòng tay anh, một chút ấm áp thoáng hiện trên mặt anh, anh lấy điện thoại di động của Đường Thanh Tâm ra, có hơn chục cuộc gọi nhỡ và rất nhiều tin nhắn. Anh đột nhiên gọi vào số bên kia, với vẻ mặt đầy đùa cợt: "Đường Thanh Tâm em đã ở đâu vậy?"
Giọng nói lo lắng của Trần Dịch truyền đến, Lệ Thiên Minh cười tinh nghịch:
"Đường Thanh Tâm đang ngủ, anh tìm cô ấy có chuyện gì à?"
Bên kia điện thoại, có tiếng ngột ngạt thở gấp: "Lệ Thiên Minh, nếu cậu dám động cô ấy, tôi sẽ không buông tha cho anh!"
“Hừ! Tôi động cô ấy. Nếu tối nay không có Đường Thanh Tâm của tôi, em gái anh đã bị ép chết rồi. Về nói với Trần Dĩnh. Nếu cô ta động tới Đường Thanh Tâm, tôi sẽ trả lại cô ta gấp trăm lần!”
Người phụ nữ trong tay anh lẩm bẩm, xoay người vào trong ngực anh, tìm một tư thế thoải mái rồi tiếp tục ngủ ngon.
Lệ Thiên Minh cúp điện thoại, ôm cô vào lòng, sau đó gửi một tin nhắn cho trợ lý. Sau khi mọi việc xong xuôi, anh chìm vào giấc ngủ.
Cuối tuần.
Màn đêm yên tĩnh bị phá vỡ bởi một tiếng động lớn, ngôi biệt thự cổ kính của nhà họ Trần, Trần Dịch khuôn mặt tái nhợt đứng ở tiền sảnh, phía sau là dãy tủ rượu, không khí nồng nặc mùi rượu, dưới đất đầy những mảnh vụn. Tay anh ta nắm chặt, có thể thấy lòng bàn tay đang chảy máu.
Trần Dĩnh dưới đất đang run rẩy trước mặt anh, nước mắt đầm địa trên khuôn mặt.
“Trần Dĩnh, em thực sự làm anh quá thất vọng. Em muốn làm gì cô ấy? Cô ấy đã là vật hy sinh của em rồi. Tin tức của em bị che đậy vì scandal của cô ấy, công chúng sẽ quên chuyện đó đi. Em hà cớ gì phải tính toán với Đường Thanh Tâm, em dẹp ngay những suy tính đó đi, còn có một đường lui. Nhà họ Trần của chúng ta sao có thể có một kẻ ngốc như em được!"
Trần Dịch khẩu xà tâm phật, anh ta vốn dĩ đã thuyết phục được ông cụ Trần chấp nhận Đường Thanh Tâm, điều kiện là Đường Thanh Tâm phải giúp anh ta đánh bại Lệ Thiên Minh và để anh ta ngồi vào vị trí gia chủ, giờ thì hay rồi, Đường Thanh Tâm bị con ngốc này đẩy lên giường của Lệ Thiên Minh, cho dù anh có lại thích cô lần nữa, cũng không thể nào giương mắt nhìn Đường Thanh Tâm hai lần lên giường người khác.
Trần Dĩnh vừa ngủ một chút đã nghe thấy tiếng động lớn, cô đứng dậy kiểm tra và phát hiện ra đó là kiệt tác của anh trai mình, chưa kịp nói thì cô đã bị anh trai tát mạnh, cô ngồi xuống đất và khóc. Trần Dĩnh thấy con mắt dò hỏi của anh hai, thở dài.
"Trần Dĩnh, em quay về Mỹ đi, hoặc là em sẽ kết hôn với nhà họ Phan, tóm lại kể từ hôm nay đừng lại gây phiền phức cho anh nữa".
Trần Dĩnh từ chối mà không cần suy nghĩ: "Không! Người em muốn lấy là Lệ Thiên Minh! Không phải các người nói Nhà họ Lệ đang gặp nguy hiểm, lấy hôn nhân làm điều kiện sao?"
“Chú hai, chú ba! Giúp cháu với!"
Trần Dĩnh quay lại nhìn thấy hai người chú đang đứng đó, đành phải hét lên. Chú hai nhà họ Trần lắc đầu thở dài: "Trần Dĩnh, kế hoạch thay đổi rồi. Cháu tự ý làm chủ, đã phá hết kế hoạch của chúng ta rồi, từ nay về sau việc quản lý nhà họ Trần cháu không được xen vào nữa. Ông cụ Trần bên đó cũng đã biết rồi, cháu chỉ có thể quay về Mỹ, nghe lời anh trai cháu, chuẩn bị hẹn hò với người của nhà họ Phan đi! Cháu ở Mỹ chẳng phải vì anh ta mà xảy thai đó sao?"
Lời nói của chú hai khiến Trần Dĩnh tối sầm lại, thì ra ông đều biết hết.
Trần Dĩnh trợn tròn mắt không thể tin được, cô ta che giấu kỹ đến mức tưởng rằng ngoài anh cô ta và cô ta ra thì không có người thứ ba nào biết được, vậy mà bây giờ...
Trần Dĩnh đột nhiên ngồi phịch xuống đất, móng tay đỏ rực cắm sâu vào lòng bàn tay, trong mắt tựa như hiện lên lửa muốn phun ra.
“Trần Dĩnh, dọn dẹp hành lý, ngày mai đến Nhà họ Phan với anh, còn nữa, xin lỗi Đường Thanh Tâm. Anh không quan tâm em sử dụng biện pháp gì. Nói tóm lại, nếu không muốn mang tai tiếng ở đây thì phải xin lỗi. Nếu Đường Thanh Tâm tha thứ cho em, có lẽ Lệ Thiên Minh sẽ thả em đi. Anh sẽ không bào chữa, em nếu không bù đắp đủ, anh không cần nói thêm về số phận của em!"
Sau khi buông lời tàn nhẫn, Trần Dịch nhấc chân lên lầu, bỏ mặc cô trong phòng khách, hai người chú nhà họ Trần liếc nhau quay đi, Trần Dĩnh ở trong phòng khách một mình, nhìn chất lỏng màu đỏ chảy ngang qua sàn nhà, trái tim đau đớn đến cùng cực.