"Chủ tịch Thiên Minh, muộn thế này rồi anh tìm tôi có chuyện gì sao?"
Giọng nói lạnh tanh không mang theo một chút cảm xúc nào khiến cho Lệ Thiên Minh cười khẩy: “Sao vậy, trèo lên cành cao rồi liền phớt lờ người cũ là tôi à, nhanh như vậy đã muốn từ chức. Cô là thư ký của tôi. Liên quan đến văn kiện mật, trước đây chúng ta cũng đã ký một bản hợp đồng bảo mật. Thư ký Thanh Tâm à, không cần tôi phải nói nhiều. Cô phải bồi thường bao nhiêu tiền vi phạm hợp đồng có lẽ trong lòng cô đã rõ. Còn nữa, số tiền cô vay nặng lãi đã đến lúc phải trả rồi".
“Anh điều tra tôi?"
“Tất nhiên, mỗi một nhân viên vào Lệ Kình đều phải điều tra, nhân sự chỉ làm theo đúng quy trình, không có gì sai chứ?"
Đường Thanh Tâm có thể nghe thấy tiếng cười trong giọng nói của Lệ Thiên Minh qua điện thoại, cô nghiêm mặt trả lời: "Chủ tịch Thiên Minh, tiền vi phạm hợp đồng tôi sẽ trả cho anh. Tôi hy vọng đến lúc đó chủ tịch Thiên Minh đừng làm khó tôi".
“Tút tút tút!"
Trả lời cô chỉ có tiếng điện thoại đã tắt, hợp đồng mà Lệ Thiên Minh và cô ký kết bên trong có phần thoả thuận nếu cô vi phạm hợp đồng sẽ phải bồi thường mười bảy tỷ đồng, cộng với tiền gốc vay nặng lãi và tiền lãi hàng tháng, cô phải chuẩn bị đủ hai mươi mốt tỷ đồng! Số tiền này đối với người giàu có thì chẳng là gì cả, nhưng đối với cô mà nói, đó là một con số trên trời.
Tắt điện thoại, trong lòng Đường Thanh Tâm nảy ra một ý nghĩ đó là trông chờ vào Trần Dịch .
Mẹ, con à. Hai người hãy đợi con, con sẽ đạt được mục đích báo thù cho hai người.
Lệ Thiên Minh, những thứ mà anh nợ tôi nhất định phải trả sạch. Đem theo tâm sự mãi đến sáng Đường Thanh Tâm mới chìm vào giấc ngủ, cô không biết rằng, từ lúc cô bước chân vào ngôi biệt thự cổ kính này, tin tức sớm đã lan tràn rồi.
Tiêu đề sáng hôm sau là bức ảnh cô và Trần Dịch đi vào ngôi nhà cũ.
Cô gái đã ly hôn lại câu được rùa vàng, nhà họ Trần phong ba bão táp không ngừng.
Tiêu đề này kèm theo bức ảnh rõ nét của Đường Thanh Tâm khiến cô choáng váng, paparazzi ở khắp nơi. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng cô vẫn cảm thấy rất phiền phức khi đối mặt với những nghị luận ùn ùn kéo tới như này, đặc biệt là chuyện cô vay nặng lãi cũng bị đào ra. Càng minh chứng cho việc cô bám lấy nhà họ Trần không buông là vì nhìn trúng tiền của nhà họ Trần.
Miệng người đời thật là kinh khủng, Đường Thanh Tâm nheo mắt đọc hết bài báo, trong lòng tự giễu, những người này sợ rằng thế giới còn chưa đủ loạn à!
“Cô Thanh Tâm, cô dậy chưa?"
Đường Thanh Tâm đang ngồi trên giường nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ trung niên, không tự chủ đáp lại một tiếng, đứng dậy ra mở cửa. Một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi bước vào: "Cô Thanh Tâm, đây là quần áo của cô, cô thay đi. Cậu chủ đang đợi cô ở dưới lầu".
“Cháu cảm ơn. "
Đường Thanh Tâm nhìn cô đi ra ngoài mới lấy quần áo ra để xem, thứ mà Trần Dịch chuẩn bị cho cô là một chiếc váy liền thân in hoa màu xanh lá cây, đây là mẫu mới nhất trong tiệm, anh ta rất hào phóng đối với cô.
Cô thay đồ xong đi xuống lầu, người nhà của Trần Dịch đều không có ở đây, cô nhìn thấy ánh mắt đầy khinh thường của những người giúp việc, cô nghĩ chắc hẳn là họ đã nhìn thấy những tin tức kia, Đường Thanh Tâm không khỏi nở nụ cười: "Chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng! Tối hôm qua ngủ có ngon không?" Trần Dịch quay đầu nhìn thấy cô mắt liền sáng lên, anh biết mắt nhìn của mình cũng không tồi mà.
Đường Thanh Tâm ngồi đối diện anh ta gật gật đầu: "Ngủ cũng ngon nhưng không biết sáng nay sẽ có nhiều tin tức đến như vậy. Tôi lại là người nổi tiếng rồi, Trần Dịch anh có giúp tôi không?"
"Giúp!"
Anh không chút do dự mà trả lời cô, đặt ly cà phê lên bàn, đẩy một tấm thẻ ngân hàng qua: "Trong này có hai mươi mốt tỷ, ngoài tiền vay nặng lãi còn có tiền bồi thường vi phạm hợp đồng của Lệ Thiên Minh, như vậy là đủ rồi."
Đường Thanh Tâm sững sờ, làm sao anh ta biết được khoản tiền vi phạm hợp đồng của mình?
“Tôi từng nói sẽ giúp cô, mau ăn đi, sau khi ăn xong cùng tôi đi đến bệnh viện gặp ông nội.”
“Thật sự phải gặp ông sao? Tôi sợ ông ấy nhìn thấy tôi sẽ tức giận, như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe của ông ấy."
Đường Thanh Tâm cười ranh mãnh. Trần Dịch gật đầu: "Không sao, ông ấy không phải là người cổ hủ như vậy, hơn nữa cô và tôi ở cùng nhau cũng chỉ là mối quan hệ hợp tác".
Cô cười mà không nói lời nào, trong lòng lạnh lẽo, hai mươi mốt tỷ đã giải quyết xong vấn đề của cô, nhưng cô đã thành công thay thế Trần Dĩnh trở thành chủ đề mới để mọi người bàn tán, trí nhớ của đám người ăn dưa rất ngắn ngủi. Lúc này trên mạng xuất hiện toàn những bức ảnh chụp cô ngủ lại nhà họ Trần, mà buổi sáng Trần Dĩnh cũng không tìm cô gây phiền phức, mọi chuyện làm cho Đường Thanh Tâm biết rằng gặp người nhà chẳng qua chỉ là vỏ bọc, mấu chốt là cô ấy phải làm lá chắn cho Trần Dĩnh.
Hai mươi mốt tỷ, Trần Dịch, anh thực sự coi trọng tôi.
Đường Thanh Tâm cảm thấy rất đau xót, lúc này đang đứng ở trong phòng bệnh nhìn khuôn mặt nghiêm túc của ông, Đường Thanh Tâm cũng không khom lưng uốn gối mà nịnh nọt ông ta, ông Trần nhìn cô một hồi lâu mới nói: "Cô chính là bạn gái của Trần Dịch. Không phải cô nhắm vào tiền của nhà họ Trần mà đến chứ?"
Khi Trần Dịch định nói, Đường Thanh Tâm cong khóe miệng lên nói.
“Cháu chính là vì tiền của nhà họ Trần mà tới".
"Ồ!"
Ông ấy không ngờ rằng cô sẽ thẳng thần thừa nhận như vậy, Đường Thanh Tâm cũng không nói nhiều: “Cháu nhìn trúng tương lai của Trần Dịch. Anh ấy là cậu chủ nhà họ Trần, nhưng sức cạnh tranh của anh ấy không bằng chú hai và chú ba của anh ấy, mặc dù anh ấy rất nổi bật trong số các con cháu của ông, nhưng muốn thay thế các chú là không thể. Nếu cháu có thể giúp anh ấy chiến thắng trong dự án khó khăn nhất này, giá trị của anh ấy sẽ càng cao hơn nữa. Đến lúc đó anh ấy sẽ thuận lợi tham gia vào đội ngũ cốt cán."
“Khẩu khí không nhỏ nhỉ?"
Ông ta lộ ra vẻ không tin, Trần Dịch thì thầm vào tai cô vài câu, Đường Thanh Tâm xoay người bước ra ngoài, người đàn ông phía sau nói gì với ông cụ cô không biết, nhưng Trần Dịch nhất định sẽ giúp cô. Cho dù anh ta có lợi dụng cô cũng không sao cả?
Đường Thanh Tâm đợi chưa được bao lâu liền thấy Trần Dịch đẩy cửa bước ra: "Ông nội đồng ý rồi, Thanh Tâm, tiếp theo phải xem cô rồi”.
"Không thành vấn đề, nhưng trước tiên phải xem bọn phóng viên ở bên ngoài. Bọn họ đã theo dõi chúng ta suốt chặng đường rồi!"
Cô quay đầu lại lộ ra cái cười lạnh với Trần Dịch, sắc mặt Trần Dịch trở nên cứng ngắc, sau đó ôm vai cô bước ra khỏi cửa bệnh viện.
"Ra rồi! Ra rồi!"
“Đường Thanh Tâm, cô với Trần Dịch là nghiêm túc đúng không? Hai người đang hẹn hò đúng không?"
"Cô đây là bắt cá hai tay sao? Tại sao lại từ chức ở Lệ Kình?"
"Đường Thanh Tâm, mẹ chồng cũ của cô nói rằng cô hãm hại con gái nhà họ Trần. Cô nghĩ thế nào về chuyện này, có phải là vì Lệ Thiên Minh không?”
"Đường Thanh Tâm..."
Đối mặt với nhiều câu hỏi sắc bén như vậy, sắc mặt Đường Thanh Tâm rất bình tĩnh, nhưng cô chỉ ngẩng đầu nhìn Trần Dịch, nếu đã muốn cô giúp thì anh ta cũng phải bỏ ra cái gì đó.
"Mọi người, chúng tôi không có gì để nói về mối quan hệ của chúng tôi, chỉ là những tin đồn không có bằng chứng nếu cứ tiếp tục lan truyền tôi sẽ nhờ luật sư can thiệp vào việc này, bây giờ xin mọi người nhường đường..."
Câu trả lời của Trần Dịch khiến Đường Thanh Tâm không hài lòng và cũng khiến đám phóng viên cảm thấy không hài lòng. Chuyện tình cảm cá nhân không liên quan đến người ngoài, nhưng lợi dụng cô để rửa sạch cho em của mình, chỉ dựa vào điều này cô cũng sẽ không thật lòng giúp đỡ anh.
“Trần Dịch, anh có ý gì hả?"
Lên xe, Đường Thanh Tâm không nhịn được hỏi anh, Trần Dịch cười cười: "Không có chuyện gì, anh chỉ không muốn để người ta nhìn chằm chằm vào chuyện riêng tư của chúng ta cả ngày mà không buông, anh sẽ cùng em đi đến Lệ Kình từ chức”.
Đường Thanh Tâm ngừng nói, nhưng trong lòng đã thay đổi ý định. Cô không thể để ai đâm mình sau lưng. Trần Dịch luôn mồm nói thích cô nhưng quay người lại có thể lấy cô làm bia đỡ đạn. Mối quan hệ hợp tác kiểu này nên sớm cắt đứt vẫn hơn.
Điều cô không mong ngờ đến vẫn còn ở phía sau.
Lệ Thiên Minh không muốn gặp Đường Thanh Tâm. Email từ chức của cô đã được chuyển đến bộ phận nhân sự, toàn bộ quá trình diễn ra không quá một giờ. Sau khi giao nộp mười bảy tỷ tiền vi phạm hợp đồng, Đường Thanh Tâm thuận lợi rời khỏi Lệ Kình trong êm đẹp .
Đứng ở đại sảnh Lệ Kình cô quay đầu nhìn lại lần nữa, lần này cô thật sự rời khỏi đây rồi.