Đợi đến lúc Đường Thanh Tâm đến công ty mới biết, xảy ra chuyện không phải là công ty nhà họ Trần, mà là Trần Dĩnh. Trong phòng làm việc, trên mặt Trần Dĩnh đầy vệt nước mắt, còn chưa kịp tìm Đường Thanh Tâm gây rắc rối thì đã bị lộ ra chân tướng ở nước Mỹ năm đó.
Trương Mỹ Lan run run nhìn đống tài liệu và ảnh ở trước mặt, nét mặt thể hiện không thể tin được.
“Trần Dĩnh, cháu thật là..."
Những lời phía sau thật khó có thể hỏi tiếp, hôm nay gọi Trần Dĩnh là muốn cùng cô ta bàn về chuyện đính hôn, chỉ là không ngờ tới Lệ Thiên Minh lại lấy ra một tập tài liệu, phơi bày cuộc sống xa hoa lãng phí của cô chủ Trần Dĩnh.
Nước mắt Trần Dĩnh tràn đầy khóe mắt, nhìn Lệ Thiên Minh, lại nhìn về phía Trương Mỹ Lan, không kìm được buồn bã: "Bác gái, cháu bị oan mà, Lệ Thiên Minh, sao anh lại có thể tin những thứ này chứ? Em ở với anh trai ở bên Mỹ, năm đó vì chia tay với anh nên em ra nước ngoài giải tỏa chút, sao lại bị người khác đồn thành thế này chứ?"
Cô ta khóc đến nỗi hai mắt đỏ hoe, cô ta mặc một bộ váy liền màu trắng cùng với bộ dạng khóc lóc thảm thiết khiến người ta nhìn thật thương cảm.
Trương Mỹ Lan tin tưởng cô ta, cô chủ họ Trần sao mà xa đọa như thế được, lại còn có Trần Dịch, anh ta cũng không thể nhìn em gái mình trở thành người chỉ thích ăn chơi xa hoa được.
Nhìn Lệ Thiên Minh, Trương Mỹ Lan thở dài một hơi, cầm lấy tay cô ta rồi nói với Lệ Thiên Minh rằng: “Thiên Minh, tin tức con nói có phải là sai rồi không, nhà họ Trần cũng là một nhà quyền thế, không thể nhìn cô ấy xảy ra chuyện như thế đâu."
Lệ Thiên Minh lạnh lùng hừ một tiếng, hai ngày hôm nay anh đi làm rất nhiều việc, đây chỉ là mới bắt đầu.
“Trần Dĩnh, cô hãy rời khỏi đây đi, sau này không có việc gì đừng đến làm phiền cuộc sống của tôi nữa, cô nên biết rằng tôi không công khai là vì giữ thể diện cho nhà họ Trần, việc cô làm cô tự biết rõ, còn muốn tôi đích thân lật mặt sao?"
“Lệ Thiên Minh, anh thật là nhẫn tâm, năm đó em mang thai đứa con của anh, anh..."
"Cô thôi đi! Cô lên giường cùng người nào tự cô biết, có đứa bé giờ còn muốn đổ lên đầu tôi! Trần Dĩnh, cô thật không biết xấu hổ!"
Đường Thanh Tâm đứng bên ngoài thở dài, Trần Dĩnh kiêu ngạo như thế, chẳng phải vì chuyện năm đó cô ta coi Lệ Thiên Minh là tất cả của mình, muốn anh cảm thấy áy náy, kết quả bây giờ lại là thành ra như thế này, thật đúng là báo ứng.
“Cốc cốc cốc!"
Đưa tay gõ gõ cửa, Đường Thanh Tâm đẩy cửa đi vào, trong tay đưa đến một tập tài liệu vào.
“chủ tịch Thiên Minh, đây là tài liệu của hạng mục Long Hồ".
Trần Dĩnh đang khóc lóc nức nở, nghe thấy hai chữ Long Hồ liền lập tức ngóng tai nghe, Đường Thanh Tâm nhìn thấy trên bàn một đống ảnh, đột nhiên mặt đỏ lên, góc chụp này khiến cho bức ảnh vượt qua khỏi tưởng tượng của cô, mà người trên ảnh lại ở cùng mấy người đàn ông, trên mặt hiện lên nụ cười thâm sâu khiến cho người phụ nữ đã ly dị như cô cũng cảm thấy xấu hổ.
Lệ Thiên Minh nhìn thấy cô chú ý đến bức ảnh của Trần Dĩnh, miệng bỗng động đậy, lấy tài liệu nhìn qua một lượt, đẩy qua một góc: "Gửi một bức thư cho người liên lạc của công ty nhà họ Trần, dựa vào ước hẹn để bọn họ chuyển tiền qua".
“Được."
"Anh Thiên Minh! Sao anh có thể như thế chứ".
Trần Dĩnh mở tròn mắt hét lên, hạng mục này cô ta có biết, bây giờ xem ra, anh trai ở bên kia nhất định đã gặp phải rắc rối rồi, nếu không Lệ Thiên Minh sẽ không nói như thế đâu.
“Cô Trần Dĩnh à, tôi đã nói rồi sau này nếu như không hẹn trước thì cô đừng có đến đây, nhưng mà dù sao cô cũng tới đây rồi, lúc về tiện thể nói với Trần Dịch, không có chỗ để thương lượng đâu, trên thương trường không có cái gì gọi là tình người."
Lệ Thiên Minh một chút thể diện cũng không giữ cho cô ta, Trần Dĩnh đứng dậy chỉ thẳng tay vào Đường Thanh Tâm: "Anh Thiên Minh, anh đối xử với nhà họ Trần không nể nang mặt mũi, vậy cô ta thì sao! Anh vốn biết rõ cô ta là nhân tình của anh trai em. Đã dọn đến biệt thự nhà em ở rồi, anh còn để cô ta làm thư kí của anh, anh nói cho em biết, tình người của anh với cô ta từ đâu mà ra!"
Trương Mỹ Lan kinh ngạc đến mức thốt lên, đứng dậy nhìn vẻ mặt đề phòng của Đường Thanh Tâm. Lệ Thiên Minh cau mày, nhìn Đường Thanh Tâm, anh đã biết rồi, còn chưa kịp giải quyết xong thì đã bị Trần Dĩnh làm bại lộ ra.
“Nhân tình? Cô Trần Dĩnh tối qua vẫn chưa được dạy dỗ sao? Tôi và chủ tịch Trần bất luận có quan hệ gì thì người ngoài cũng không có quyền hỏi, chức vị của tôi ở công ty Lệ Kình là do chủ tịch Thiên Minh quyết định, tôi đã kí hợp đồng, đây là sự ghi nhận năng lực của tôi với công ty, tôi chẳng thấy có gì là không thích đáng cả, còn về phần cô Trần Dĩnh đây, thật khiến người khác phải nhìn với cặp mắt khác".
Đường Thanh Tâm liếc xéo nhìn cô ta, khuôn mặt Trần Dĩnh đỏ ửng lên, điều trở ngại là trước mặt Lệ Thiên Minh và Trương Mỹ Lan cô không thể nào giống một người phụ nữ khùng điên được, chỉ là cơn tức giận trong lòng bùng cháy như một ngọn đuốc, chỉ hận là không thể đốt Đường Thanh Tâm thành tro được.
Lệ Thiên Minh vẫy vẫy tay ra hiệu cho Đường Thanh Tâm rời đi, cùng lúc kéo cổ tay của Trần Dĩnh: “Cô Trần Dĩnh à, tôi thực sự không muốn làm khó cô, bây giờ mời cô đi ra, nếu không lát nữa tôi gọi người đến thì cô sẽ khó xử đó".
Nói xong Trần Dĩnh bị đẩy ra khỏi cửa, cô ta đùng đùng tức giận liếc nhìn Đường Thanh Tâm một cái, rồi quay người đi, những nỗi ô nhục cô ta chịu đựng ở đây nhất định sẽ tìm cơ hội trả lại.
Đường Thanh Tâm không cho là đúng, nhà họ Trần có ngày hôm nay không có gì là lạ cả, cô ta và Trần Dịch có một điểm chung đó là tự phụ. Đường Thanh Tâm gửi một bức thư vào mail của Trần Dịch, tiện thể dùng máy điện thoại của mình gửi một tin nhắn cho Trần Dịch, nhưng mãi đến khi tan làm vẫn chưa nhận được trả lời.
Đường Thanh Tâm cau mày, cả ngày hôm nay trên mạng liên tục có tin tức Trần Dĩnh lấy chồng nước Mỹ được lan truyền khắp thành phố, mà về phía Long Hồ không biết vì lí do gì lại không bàn giao công trình như đúng hạn, Lệ Thiên Minh dựa vào quy định hợp đồng mà khiến nhà họ Trần bồi thường.
Cô tính toán một hồi, dự tính rằng lần này nhà họ Trần phải chịu thiệt thòi lớn, bất kể là ai cũng không thể nghĩ rằng Lệ Thiên Minh lần này lại cứng rắn như thế, mà Đường Thanh Tâm biết anh sẽ bắt đầu phản công rồi. Cô sẽ giả vờ như không biết hay sẽ giúp Trần Dịch đây?
Lúc đang suy nghĩ vấn đề này thì Lệ Thiên Minh gọi điện thoại bảo cô đi vào, cô cũng chưa quên rằng bên trong còn có Trương Mỹ Lan, dù có cách một cánh cửa nhưng vẫn nghe thấy âm thanh giọng nói người phụ nữ trung niên, Đường Thanh Tâm nghĩ nghĩ rồi cũng bước vào.
“chủ tịch Thiên Minh, anh cho gọi tôi à?"
Lúc này cũng sắp tan làm rồi, hôm nay Trương Mỹ Lan chưa có ý định rời đi, bà ta nhất định muốn để Đường Thanh Tâm rời khỏi công ty Lệ Kình, dù có ly hôn rồi cũng không muốn người phụ nữ này xuất hiện bên cạnh Lệ Thiên Minh, mà lại còn là chức vị quan trọng như thế này nữa.
"Cô đến đúng lúc lắm, lập tức từ chức cho tôi, công ty Lệ Kình không cần người nhân viên như cô".
Lệ Thiên Minh lập tức kéo mẹ anh qua một bên: "Mẹ, việc ở công ty mẹ đừng nhúng tay vào!”
"Bốp!"
Một bạt tai nặng nề đập thẳng vào mặt anh, Đường Thanh Tâm khinh ngạc:"Lệ Thiên Minh."
"Cô đừng có gọi tên nó, Đường Thanh Tâm, nhà họ Lệ chúng tôi không làm gì có lỗi với cô, giờ đây cô đã ở cùng với Trần Dịch, thật sự không thích hợp ở lại Lệ Kình nữa, xin cô hãy tự từ chức!"
Cái tát của Trương Mỹ Lan thật sự khiến Lệ Thiên Minh không còn gì để nói, ở đây là công ty, anh đường đường là chủ tịch công ty lại phải bị ép cho nhân viên từ chức, anh không thể làm như thế được, với lại anh còn có tình cảm với Đường Thanh Tâm. Nếu thật sự để cô đi thì về sau muốn cô quay lại thật không dễ dàng gì. Đường Thanh Tâm vốn dĩ lúc đầu còn đang do dự, sau khi nghe những lời nói khó nghe cũng nụ cười lạnh nhạt như thế, cô quay qua hỏi Lệ Thiên Minh:
“chủ tịch Thiên Minh, đây là ý kiến của anh sao?"
"Không phải."
Thái độ của Lệ Thiên Minh khiến cho Trương Mỹ Lan rất xấu hổ, bà ta tức đến nỗi lồng ngực nhấp nhỏm không yên, nếu như có bệnh về tim mạch, lúc này nhất định là đã ngã quỵ rồi.
Đường Thanh Tâm bật cười, nét mặt Trương Mỹ Lan càng trắng bệch, vốn dĩ bà ta với Đường Thanh Tâm đã không hợp, lúc này lại còn bị con trai mình làm cho tức gần chết.