Khi trở về thì cô chọn ăn phở, vì cháo là cái món có thù oán nhất với cô.
Trần Thanh Phong thấy cô như vậy thì cũng thắc mắc, bình thường người ốm sẽ khó nuốt đều chọn ăn cháo, nhưng lần này hay lần trước cô đều né cháo ra. Anh hỏi:
“Em không thích ăn cháo sao?”
“Dạ, từ nhỏ em đã rất ghét cháo, cũng không biết tại sao mà cả nhà em trừ mẹ ra thì ai cũng ghét cháo, có lẽ đó là gen di truyền, không muốn cũng không được.”
“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cái lần đụng xe ấy, gì Trang cũng nấu cháo mà em nhất quyết không ăn, anh cứ nghĩ vì em ghét anh nên không muốn ăn chứ, ai ngờ là ghét từ nhỏ.”
“Haha, hồi đó là vừa ghét anh vừa ghét cháo.”
“Vậy sao em không uống sữa?”
“Bữa đó em ngủ đâu biết gì đâu, đến lúc tỉnh dậy thì thấy sữa ở trên bàn, đúng lúc đó thì gì Trang đẩy cửa đi vào luôn, mà nói thật em cũng không thích uống sữa lắm.”
“Khó nuôi.”
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, đây là lần hiếm hoi trong đời mà Trần Thanh Phong nói chuyện khi đang ăn cơm. Trong giới hào môn, những lễ nghi cơ bản này đều được học rất bài bản, nếu vừa ăn vừa nói chuyện như vậy là bất lịch sự, chỉ trừ những trường hợp bàn bạc hợp đồng.
Từ khi qua lại với Hạ An, anh ăn uống không còn quy tắc, cô muốn ăn gì thì anh ăn theo cái đó, toàn bộ lễ nghi đã trôi sông trôi biển rồi.
Ăn xong, Trần Thanh Phong pha một chậu nước ấm cho Hạ An lau người qua, mặc dù chuyện gì cũng làm rồi, nhưng cô vẫn không quen được khi anh nói anh lau người cho cô, và thế là vị tổng giám đốc nào đó phải ra đứng cửa.
Sau khi xong xuôi anh mới được Hạ An gọi vào, trên mặt còn khắc lên hai chữ “tủi thân” muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu luôn.
Vì sợ khối băng này giận dỗi, Hạ An bắt chuyện trước:
“Anh không trở về sao? Rồi việc công ty sẽ chất như núi cho xem. Em cũng đỡ rồi, có thể ngày mai em sẽ xin về đơn vị, anh về thành phố đi.”
“Hừ, muốn đuổi anh đi sao? đồ vô tâm.”
“Không phải đuổi anh, em chỉ muốn anh về nhà nghỉ ngơi, còn bao nhiêu công việc còn dở giang, không thể vì ngồi đây tán dóc với em mà ảnh hưởng đến bao nhiêu người vậy được.”
“Anh vừa giao công ty lại cho em gái anh rồi, giờ anh rất rảnh, được chưa cô nương?”
“Hả? Em gái anh về rồi sao?”
“Ừm, về bữa trước tết nguyên đán, nhưng chưa có cơ hội để hai người gặp nhau, đợi có thời gian, anh sẽ giới thiệu em với em ấy.”
“Cũng không vội.”
Và thế là tối nay anh ngủ ở đó luôn.
Hai người nằm trên một chiếc giường bệnh tương đối nhỏ, cả đêm Trần Thanh Phong nằm nghiêng, ôm Hạ An trong lòng, cứ vậy mà hai người ngủ đến bảy giờ sáng trưởng khoa vào khám thì mới tỉnh lại.
Sở dĩ trưởng khoa đến sớm như vậy là vì tổng giám đốc bệnh viện yêu cầu đích thân ông ta đến khám cho bệnh nhân này, còn đặc biệt dặn dò đây là nhân vật tai to mặt lớn, không thể đắc tội dù là bằng hạt cát. Cho nên, ông không dám chậm trễ, còn chưa họp giao ban mà đã đến đây trước.
Kỳ thật ông cũng muốn nhìn xem, nhân vật tai to mặt lớn nào mà có thể khiến cho tổng giám đốc bệnh viện cũng phải sợ sệt như vậy.
Cho đến khi thấy rõ mặt của nhân vật này, ông mới rùng mình một cái, vậy mà là tổng giám đốc tập đoàn Phong Trần, những ai quan tâm giới kinh tế đều không ai không biết anh, chỉ cần một cái hắt xì của anh cũng tạo ra bao nhiêu sóng gió rồi. Bình thường chỉ thấy anh xuất hiện trên báo chí hay tin tức liên quan đến hợp tác với chính phủ không ngờ còn thấy anh ngoài đời, đời ông như vậy không còn tiếc nuối nữa.
Đợi bác sĩ khám xong, Trần Thanh Phong cũng theo bác sĩ đi ra ngoài, sau khi đóng cửa phòng lại, anh mới hỏi:
“Bác sĩ, tình hình cô ấy sao rồi?”
“Cô ấy đã hạ sốt rồi, nhưng mà bị thiếu máu, cộng với bị kiệt sức, nghỉ ngơi và tẩm bổ thêm thì sẽ không sao.”
“Thiếu máu mà ông nói không sao ư?”
“Thân thể cô ấy thiếu máu, nhưng ăn uống điều độ và dinh dưỡng sẽ nhanh sản sinh ra lượng máu đó, cho nên không sao.”
Trần Thanh Phong hỏi có một câu, mà ông ta đổ mồ hôi hột, mặc dù đây là những kiến thức cơ bản.
“Tôi sẽ kê một ít thuốc bổ, cùng một số thức ăn nên ăn để nhanh chóng phục hồi nhất.”
Nói xong thì không dám nhìn mặt Trần Thanh Phong, mà đi luôn, đứng trước nhân vật này cảm thấy kiến thức của mình như bị rút cạn.
Trưa nay phòng bệnh đón thêm một người đến thăm, đó là Quốc Trường.
Hôm qua giờ vì phải huấn luyện lính mới, nên anh thật sự không tìm được khoảng thời gian trống nào để đến, thật sự rất lo lắng. Nên nhân lúc nghỉ trưa, anh lao xe thẳng đến đây, cũng chưa kịp ăn uống gì.
Vào đến cửa phòng thì thấy hai người nào đó đang nắm tay nắm chân rất thân thiết làm anh ta ngứa ngáy, chưa gì đã bị cho ăn cẩu lương rồi.
Đến đây là một sai lầm.