Sau một buổi chiều tra tấn dưới nước, không ít người đã uống một bụng nước dơ bẩn này, ai nấy đều mệt lả người, đường đi về phòng chỉ cách đó năm trăm mét thôi mà họ cũng mất một gần nửa tiếng.
Quốc Trường nhìn thấy hình ảnh bản thân những ngày đầu nhập ngũ, lúc đó thể lực còn yếu cộng với xuất thân cao quý, chưa từng trải qua sương gió, thái độ cũng giống như mấy con người này. Thậm chí còn phản kháng mạnh mẽ hơn, nhưng rồi cũng phải vượt qua, thậm chí bây giờ anh còn lấy đó làm niềm tự hào.
Rất nhanh đã đến bữa tối, mọi người tập trung ở nhà ăn, mang theo chén đũa của bản thân, nhưng hôm nay quá mệt không ai muốn ăn cả, một số người còn liên tục nôn khan.
Chỉ có hai người, nam thanh nữ tú ngồi cùng một bàn vẫn cố gắng ngồi ăn, vì biết rằng, nếu không ăn lại càng mệt hơn, phải tiếp đủ chất cho cơ thể mới nhanh chóng hồi phục được.
Trần Thanh Tú nói:
“Không ngờ chị cũng ăn khỏe vậy, bình thường thấy đám con gái lúc nào cũng giữ dáng, ăn mà như không, lại còn bày ra cái nét ta đây dịu dàng đoan trang, chị thì lại đối nghịch hoàn toàn. Chả lẽ anh hai thích những người như vậy sao?”
“Cậu đi mà hỏi anh cậu, chứ hỏi tôi làm gì?”
“Em đâu dám hỏi anh mấy cái đó đâu.”
“Sao vậy? Có cảm giác cậu rất sợ anh cậu, phải không?”
Khi nghe vậy thì Trần Thanh Tú cụp mắt xuống, giọng nói trầm hơn, nhỏ hơn:
Loading...
“Không phải em sợ anh ấy, mà em không dám đối diện với anh ấy, nói đúng hơn là em rất xấu hổ khi ở cùng anh ấy. Từ nhỏ em đã được sống trong sự bao bọc của bố mẹ, nhưng anh ấy thì không, vì mẹ em mà gia đình anh ấy phải chia rẽ, cũng vì vậy mà tuổi thơ của anh ấy thật sự rất cực khổ. Bây giờ chị có thể thấy anh ấy đang đứng trên đỉnh hào quang, rất chói mắt, nhưng mà phía sau đó là một tuổi thơ cô đơn, và thiếu thốn.”
“Xin lỗi vì đã hỏi những thứ không nên hỏi.”
“Không sao. Trước giờ gái theo đuổi anh ấy rất nhiều, nhưng anh ấy chưa từng nhìn đến ai, chị là người đầu tiên, và em nghĩ chị là sự tồn tại đặc biệt nhất từ trước đến nay trong lòng anh ấy, chị hãy đối xử tốt với anh ấy nha.”
“Ừm, thôi ăn đi, nếu không ngày mai chúng ta không có sức mà chạy nữa đâu.”
“Sao mấy người kia không ăn vậy?”
“Chắc đang bị ám ảnh hồi chiều, nhưng mà cậu thấy gì không, tôi với cậu hình như cơm khác hơn so với mọi người đó.”
“Vậy sao? Chị nhắc em mới để ý, đúng là khác hơn.”
Sau khi ăn xong, nghỉ ngơi ba mươi phút mọi người lại nghe được tiếng chuông tập hợp chói tai kia. Ai nấy đều bất bình, nhưng không dám mở miệng ý kiến, sợ bị đuổi về ngay lập tức.
Sau khi ổn định đội hình, một lần nữa tiếng hô dõng dạc vang lên:
“Tiếp tục chạy bền năm kilomet trong vòng ba mươi phút, bắt đầu.”
Lần này hai người về cuối cùng vẫn là Hạ An và Trần Thanh Tú, mọi người nhìn hai người bằng ánh mắt khinh thường. Mặc dù bọn họ cũng không đạt chỉ tiêu, nhưng lúc nào cũng đội sổ như vậy thì chỉ có hai người này mới làm được.
Sau khi tất cả mọi người cán đích, Quốc Trường nói:
“Lần này cũng không ai đạt chỉ tiêu, tuy nhiên có tiến bộ hơn một chút, chỉ riêng hai người vẫn đội sổ và vẫn giậm chân tại chỗ. Tất cả mọi người về nghỉ ngơi, riêng hai người đội sổ ở lại tập luyện thêm. Giải tán.”
Hạ An và Trần Thanh Tú ngơ ngác nhìn nhau.
Rõ ràng ban đầu không có luật này.
Sao bây giờ lại phải tập thêm chứ?
Hành xác cả ngày còn chưa đủ mệt hay sao?
Trời ơi!!
Quốc Trường cảm nhận được hai đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào anh với thái độ ai oán, anh chỉ mỉm cười nói:
“Hai đứa thật tệ, sau này đi ra đừng đứa nào nói quen anh nha, mất mặt lắm.”
Hai người vẫn không nói gì.
“Thật ra gọi hai đứa ở lại là có việc, thằng bạn chí cốt của anh muốn gặp, nhưng vì không có điện thoại, nên cậu ấy bắt anh phải đưa điện thoại cho hai đứa.”
Vừa lúc này thì video call hiện lên.
Quốc Trường vừa bốc máy thì đã nghe Trần Thanh Phong kêu ca:
“Này, sao cậu không chịu gọi cho tớ vậy, Hạ An đâu?”
“Mở miệng là Hạ An, cậu có còn biết người bạn là tớ không vậy?”
“Có bạn nào như cậu không?”
Quốc Trường xoay camera đến chỗ Hạ An và Trần Thanh Tú, Trần Thanh Phong không ngờ cả hai người bọn họ lại ở đó.
“Đưa tôi nói chuyện với Tú một tí.” Trần Thanh Phong nói.
Trần Thanh Tú cầm điện thoại của Quốc Trường:
“Anh hai.”
“Cậu thật là đủ tàn nhẫn đó, cậu có biết bố mẹ cậu đang lật tung mọi ngóc ngách để tìm cậu không?”
“Họ sao rồi ạ?”
“Đọc được thư cậu để lại thì cũng bị sốc, nhưng mà vẫn tỉnh táo để tìm cậu, có lẽ một thời gian ngắn nữa cũng tìm ra cậu thôi.”
“Anh, nhờ anh đánh lạc hướng họ giúp em, cuộc sống ở trong này của em rất tốt, em không muốn trở về.”
“Tại sao tôi phải giúp cậu?”
“Không tại sao cả, chỉ là em đang cầu xin anh thôi. Anh yên tâm, ở trong đây em sẽ chăm sóc chị dâu thay anh.”
“Đưa máy cho cô ấy.”
“Vâng”