Hạ An đứng lên.
Vị trung tá tiếp tục hỏi:
“Đồng chí Ngọc Tú nói đồng chí không thi mà vẫn vô được, chuyện này đúng không?”
“Đúng ạ.”
Tiếng xuýt xoa của mọi người vang lên, họ không ngừng nhìn cô và đánh giá.
“Thật không công bằng, chúng ta phải thi thố căng thẳng, mà cô ta lại ung dung đi vào như vậy.”
“Tôi biết ngay mà, đẹp gái chút thì được đặc cách sao?”
“Quân đội mà cũng thao túng như vậy sao?”
“Thế lực của cô ta chắc không phải dạng vừa đâu nhỉ, nếu không thì có thể thoải mái mà đi vào vậy sao? Không những vậy, hôm đến báo danh cô ta còn không có mặt cơ, mãi đến tối mới đến. Chúng ta mà đến muộn chắc cắp đít đi về luôn rồi.”
Những tiếng bàn tán mặc dù rất nhỏ, nhưng vì ngồi gần nhau nên tất cả tự động chui vào lỗ tai cô.
Hạ An cũng không biết tại sao sự tình lại đến mức như vậy, bèn nhìn lên Quốc Trường, thấy anh cũng đang nhìn mình với một ánh mắt trấn an, thấy vậy cô cũng bình tĩnh hơn.
Vị trung tá nói với giọng chắc nịch:
“Nếu đã như vậy thì đúng là không công bằng với mọi người, sự việc hôm nay tôi hứa sẽ cho các đồng chí một câu trả lời thỏa đáng.”
Lúc này Quốc Trường mới chậm rãi đứng dậy:
“Tôi sẽ giải thích trường hợp của đồng chí Hạ An. Đồng chí ấy là tôi đích thân tuyển vào, và là người duy nhất được vào thẳng mà không phải trải qua kỳ thi. Bởi vì màn trình diễn xuất sắc của đồng chí ấy, ban lãnh đạo sau khi xem xét, đánh giá, đã đồng ý cho đồng chí Hạ An được tuyển thẳng. Giấy quyết định đang ở trên tay tôi, trung tá có thể xem qua.”
Sau khi Quốc Trường lấy giấy quyết định ra, một chiến sĩ đưa lên cho vị trung tá xem.
Trung tá chậm rãi đọc nội dung quyết định cho mọi người cùng nghe, sau đó ông nói:
“Chuyện này là một hiểu lầm, tôi rất hoan nghênh sự thẳng thắn của đồng chí Ngọc Tú, mọi việc cần được minh bạch và rõ ràng, chúng ta nên phát huy điều này để không xảy ra những mâu thuẫn đáng có. Về chuyện này, nếu đã là hiểu lầm thì chúng ta không phải bàn nữa. Còn ai có ý kiến gì nữa không?”
“Hết.” Toàn bộ mọi người trong hội trường hô to. Truyện Mạt Thế
“Nếu vậy, bây giờ đồng chí Quốc Trường sẽ thông báo nội dung huấn luyện cụ thể, mời đồng chí.”
Quốc Trường một thân quân phục phẳng phiu dáng người cao ráo, khỏe khoắn, làn da màu đồng nhìn là biết đã trải qua trường kỳ huấn luyện mới có được. Anh bước lên bục khí thế hiên ngang đậm chất người lính cuốn hút ánh mắt của tất cả mọi người đặc biệt là cả bốn thiếu nữ.
Anh không nói dư một chữ nào, đúng là vật họp theo loài, người chơi theo nhóm, không hổ danh là bạn của Trần Thanh Phong, kiệm lời đến phát ghét.
Nội dung anh truyền đạt là quá trình ba tháng huấn luyện, bao gồm huấn luyện thể lực, chiến lược, bắn súng, dã ngoại sinh tồn… và kết quả sẽ là kỳ thi thực chiến.
Lịch trình làm người ta nổi da gà.
Rồi anh kết thúc bằng câu:
“Chỉ có chừng đó thôi, bây giờ, mọi người quay về thu dọn hết những đồ không cần thiết gửi ở nhà kho, và đi nhận quân phục bắt đầu chiều nay sẽ tiến hành huấn luyện. Lưu ý, điện thoại, máy tính sẽ không được sử dụng trong thời gian này, cho nên bắt buộc phải gửi hết, nếu bị phát hiện dùng trộm sẽ bị kỷ luật.”
Không ai dám giữ lại bất cứ thứ gì, sợ bị bắt được mọi thứ coi như đổ sông đổ bể. Không phải họ sinh ra là đã giỏi, mà họ phải bế quan tỏa càng ôn tập cả năm trời mới có thể vào được đây, không thể vì mấy chuyện vụn vặt này mà ảnh hưởng được. Trong đây đều là những người con cháu trong quân đội, họ biết được kế hoạch từ trước cho nên đã ra sức ôn tập, chỉ có Hạ An và Trần Thanh Tú là dùng năng lực bản thân thôi. Hạ An thì khỏi phải bàn rồi, còn Trần Thanh Tú từ nhỏ đã đam mê máy tính, nhưng vì mẹ anh ta cứ ép anh ta đi vào giới doanh nhân nên không thể thực hiện được ước mơ này. Như vậy không có nghĩa là anh sẽ bỏ cuộc, anh vẫn luôn âm thầm tìm tòi, nghiên cứu để đến ngày có thông báo thì anh không phải mò mẫm ôn tập như mọi người.
Hạ An chợt thở dài, nếu nộp điện thoại đi rồi làm sao liên lạc được với Trần Thanh Phong chứ.
Đoạn tình cảm này từ đầu đã xác định là không được yên ổn rồi.
Do dự mãi, cuối cùng cô quyết định gửi cho anh một tin nhắn báo rằng đã nộp điện thoại để anh đừng liên lạc nữa, khi nào có thời gian cô sẽ chủ động gọi cho anh, để anh khỏi lo lắng vì không liên lạc được với cô. Xong xuôi thì cũng ôm đồ dùng cá nhân đến phòng kho ký gửi và nhận quân phục của mình.