“Em cảm ơn anh.”
“Cũng muộn rồi, ở lại ăn cơm đi.”
“Hả? ….à vâng ạ.”
Trần Thanh Tú không ngờ anh trai mình lại mời mình ở lại ăn cơm, nhất thời bị đơ ra, sau đó mới phản ứng kịp.
Có lẽ đây là lần đầu tiên mà hai anh em ngồi ăn riêng với nhau mà không có bố, bình thường chỉ khi có việc liên quan đến công ty, bố gọi về thì người anh trai này mới chịu ngồi ở nhà ăn cơm, cũng chưa bao giờ anh chủ động mời anh đi ăn riêng cả. Anh ta thì lại càng không dám, nói đúng hơn là không còn mặt mũi nào để có thể trở nên như không có chuyện gì sau khi mẹ anh đã đối xử tệ bạc với anh như vậy.
Trần Thanh Tú nhớ lại khoảng thời gian đó, có lần mẹ anh nhốt cả Trần Thanh Phong và Diệp Chi vào nhà kho, không cho ăn uống gì hai ngày trời. Lúc đó bố đi công tác, không hề biết chuyện này, mỗi bữa ăn anh đều giấu bánh trong áo, rồi mang xuống cho hai anh em họ, Diệp Chi còn nhỏ hơn nên khi thấy bánh là sẽ ăn ngay mà không cần nghĩ ngợi, còn Trần Thanh Phong thì không đụng đến một miếng nào, cho đến khi bố sắp về, mẹ mới thả hai người ra thì Trần Thanh Phong mới ngã quỵ xuống, vậy mà mẹ anh cũng không hề ngó ngàng gì tới nơi. Mẹ đã làm quá nhiều điều có lỗi với hai anh em họ.
Nghĩ đến mấy chuyện này anh lại rưng rưng nước mắt.
Đang trong tiết tấu hồi tưởng thì bị một câu nói lạnh như băng thức tỉnh:
“Ngồi ngơ ngẩn đó làm gì, vào ăn cơm.”
Không suy nghĩ gì nữa, chuồn thẳng vào bàn ăn.
Nhưng khi đến bàn thì thấy có thêm một người nữa, cô gái này anh đã gặp bữa tiệc hôm đó rồi, hôm đó cô mặc một bộ váy cùng lối trang điểm trang trọng, không ngờ mặt mộc của cô lại đẹp đến như vậy. Làn da trắng trẻo không tì vết, đôi mắt to tròn long lanh, mái tóc ngắn lượn sóng dài quá lỗ tai một tí được nhuộm màu hạt giẻ, không cầu kỳ, nhưng rất sáng. Trần Thanh Tú ngắm nhìn đến ngơ ngẩn.
Khi nghe tiếng ho nhẹ của Trần Thanh Phong thì anh ta mới bừng tỉnh, trên mặt hiện lên một chút xấu hổ:
“Khụ, em chào chị dâu.”
Cái tiếng “chị dâu” này làm Hạ An ngượng ngùng.
Nhưng Trần Thanh Phong lại hài lòng.
Anh nhìn gương mặt vì xấu hổ mà ửng hồng của cô thì mỉm cười, đôi mắt hiện lên vẻ cưng chiều thấy rõ. Chỉ khi ở bên cô, anh mới dịu dàng như vậy. Trên thương trường anh lạnh lùng, cao ngạo đến mức nào thì trước mặt cô anh lại dịu dàng mức đó.
Trần Thanh Tú chứng kiến ánh mắt nóng bỏng của anh trai mình dành cho Hạ An thì cũng giật mình, không phải anh bị mọi người nói là khối băng không bao giờ tan sao? Tất cả đều là bịa đặt, nếu để toàn dân thiên hạ thấy được ánh mắt ấy khi nhìn Hạ An chắc là sẽ xỉu hết vì kinh ngạc.
Anh ta không biết Hạ An dùng cách nào mà có thể thuần hóa khối băng này thành ra như vậy?
Thấy hai anh em nhà này cứ nhìn mình, cô phải đổi chủ đề:
“Ừm, ngồi xuống ăn đi. Không biết cậu đến nên tôi chỉ làm mấy món, cậu ăn tạm nhé.”
“Không sao, cho em ăn là em vui rồi.”
Nói rồi kéo ghế ra, ngồi xuống và cầm bát đũa bắt đầu thưởng thức.
Trên bàn chỉ có bốn món, một món canh, một món rau xào, một đĩa mực hấp và thịt bò. Món ăn không được bày biện đẹp đẽ, trang trọng mà chỉ được sắp xếp một cách tùy ý, không cầu kỳ, nhưng anh ta lại cảm giác nó là một cực phẩm từ khi sinh ra đến giờ mới được thưởng thức.
“Chị dâu nấu ăn rất ngon nha.”
Vừa nhai vừa nói thật không giống hình tượng của vị thái tử gia từ nhỏ sống trong nhung lụa, Hạ An cảm nhận được sự gần gũi của Trần Thanh Tú mặc dù mới lần đầu tiên gặp mặt chính thức và cô cũng có cảm giác Trần Thanh Tùng không hề ghét cậu em trai cùng cha khác mẹ này tí nào, chẳng qua chỉ là anh luôn chưng ra bộ mặt lạnh lùng thôi, có chăng thì anh chỉ hận bà mẹ kế thôi, còn với cậu em trai này không gần gũi nhưng không không hẳn là ghét.
Nhìn cậu ta vô tư hồn nhiên, đôi mắt không chứa một chút tạp chất nào thì có thể thấy được anh ta được bố mẹ quan tâm yêu thương nhường nào, khác hẳn một trời với với anh trai.
Ba người tập trung ăn uống một lúc thì xong, phân nửa thức ăn trên bàn vào bụng Trần Thanh Tú, anh không ngờ qua đây lại được tự do sung sướng như vậy, khác hẳn với vẻ tù túng, lễ nghi ở nhà.
Ăn xong ba người cùng ngồi ở phòng khách, Hạ An cắt một đĩa hoa quả và pha một bình trà, rồi ba người ngồi thưởng thức.
Trần Thanh Tú vừa nhai một miếng táo vừa nói:
“Chị dâu này, hôm nào chị nấu ăn thì chị gọi em qua ăn chực với nha, ở đây ăn uống đúng là thoải mái.”
Anh ta đảo khách thành chủ, năng nổ vui nhộn chứ không khép nép như lúc vừa đến, mặc dù Hạ An không ngồi ở phòng khách nhưng phòng khách và phòng bếp sát nhau nên cô có thể nghe được đoạn đối thoại của hai anh em lúc nãy.