Lúc mọi người xì xào bàn tán hay lúc Thu Quỳnh đọc ra cái tên này, Nam chỉ nghĩ là trùng tên thôi, nhưng không ngờ đúng là anh họ thật.
Đã thế thì phải tìm hiểu xem, cô gái này có gì mà thu hút được con người không dính bụi trần kia.
Có lẽ Hạ An cũng đoán được một phần nào lý do tại sao Nam lại rủ cô đi ăn, nên cô cũng không từ chối:
“Được thôi.”
Nói rồi một trước một sau đi xuống căng tin trong sự kinh ngạc của mọi người:
“Này, có khi nào hôm nay có bão không?”
“Tôi cũng nghĩ là vậy, nay phải đi làm về sớm hơn mới được.”
“Bão thì đáng là gì chứ, tôi lại nghĩ sài gòn sắp có tuyết.”
Hai người không biết rằng mọi người trong phòng đang dự đoán thiên văn như vậy, một trước một sau bước vào căng tin và gọi món.
Thực đơn ở căng tin rất phong phú, mỗi người được chọn hai món mặn, một món rau và một món canh. Có thể thấy, lãnh đạo công ty rất quan tâm đến sức khỏe của nhân viên, thức ăn cũng được đong đếm với khẩu phần rất hợp lý và được luân phiên thay đổi liên tục, để cho nhân viên không có cảm giác ngán ngẩm, đảm bảo có một sức khỏe tốt nhất.
Hai người lấy xong thức ăn thì chọn một bàn gần cửa sổ mà ở phía trong góc đỡ mất công nhiều người để ý vì hai người đến ăn sớm nhất công ty.
Đợi khi mọi người kéo đến thì Hạ An và Nam đã bắt đầu ăn rồi.
Thấy Nam thỉnh thoảng nhìn mình, Hạ An nói:
“Anh có gì muốn hỏi em sao?”
Nam gật đầu, nhưng cũng hơi bẽn lẽn, dù sao anh và Hạ An cũng chưa tiếp xúc quá chục câu, mà hỏi đường đột như vậy thì không phải phép cho lắm. Giờ anh mới thấy tác hại của việc này, nếu bình thường năng động một tí, thân thiết một tí thì giờ đã không có chuyện khó xử như vậy rồi.
“Đúng là có chuyện, không biết em có tiện không?”
“Có gì anh hỏi đi.”
Vốn dĩ ngay từ đầu mới vào, Hạ An rất ít tiếp xúc với Nam, do công việc không làm chung nên càng ít tiếp xúc hơn, lâu lâu gặp nhau thì chào một tiếng là xong. Nhưng Hạ An nghĩ đó là vấn đề về tính cách, cô không nhận xét được, nhưng có một điều cô biết đó là năng lực làm việc của Nam thì không chê vào đâu được.
“Em và anh họ, à anh Phong, là thật sao?”
“Như anh đã thấy đó.”