“Được đó, nói nãy giờ tôi cũng đói lắm rồi.”
Hạ An lắc đầu với cô, đúng là chỉ cần có ăn là cô không cưỡng chế nổi bản thân. Cái thói ham ăn không biết bao giờ cho bỏ được.
Không ai phản đối nên cả bốn người cùng đi lên lầu năm dùng bữa. Hai cô gái không chịu gọi món nên Lê Đình Hùng đích thân gọi một bàn thức ăn.
Nhìn thấy thức ăn được bê lên, mắt Thanh Trúc càng tròn lên, đúng kiểu sáng mắt ra. Nhà hàng này tuy nhìn không hiện đại giống như nhà hàng hôm qua, nhưng thức ăn thì không tệ chút nào. Hai người đàn ông nhấp nhấp vài ly rượu, ăn một ít thức ăn, phong thái thì khỏi phải bàn, tao nhã quý tộc hết cỡ. Còn đối diện thì ngược lại, hai cô gái tuy xinh đẹp, nhìn kiểu dịu dàng thục nữ, nhưng cái nết ăn thì đúng hết thuốc chữa.
Trần Thanh Phong thấy cảnh này từ trước, và anh cũng không hề phản cảm, ngược lại lại cảm thấy hết sức đáng yêu. Nhưng Lê Đình Hùng thì phải ngạc nhiên, anh chưa bao giờ gặp qua kiểu con gái nào ăn uống không ý tứ như vậy. Đặc biệt khi nhìn Thanh Trúc, Lê Đình Hùng ác cảm vô cùng với cách ăn uống này.
Bữa ăn cũng không có gì đặc biệt và nhanh chóng trôi qua. Ăn xong, Trần Thanh Phong rất muốn đưa Hạ An về nhưng không biết tìm lý do gì cho hợp lý nên đành bỏ cuộc. Liền hẹn Lê Đình hùng đến bar chơi, giờ về nhà cũng không có gì ngoài làm việc, hôm nay anh muốn relax một tí. Còn Thanh Trúc đưa Hạ An về, trên đường về Hạ An bỗng nhớ ra có gì đó sai sai:
“Mày, mày có thấy có gì đó sai sai không?”
Thanh Trúc vô tư không biết gì hỏi:
“Có gì sai sao?”
“Hôm nay tao với mày đi mua quà sinh nhật cho mẹ mày mà.” Hạ An nhắc nhở.
“Ồ, quên mất. Thôi hôm khác đi mua, dù sao cũng tuần tới mới sinh nhật mà.” Nói xong thì hai người đi về nhà Hạ An, xong rồi trở về nhà mình.
Còn bên kia, hai người dắt nhau đến Sky Light bar. Đây là một quán bar nổi tiếng nhất nhì sài gòn, nơi hội tụ chủ yếu của tầng lớp thượng lưu. Phải có thẻ hội viên mới có thể ra vào chỗ này.
Vì không thích quá ồn ào, nên hai người đã đặt riêng một phòng rồi đi vào. Vừa vào thì hai cô em xinh tươi ăn mặc hở hang, trang điểm diêm dúa cũng bê một ít đồ ăn nhẹ và rượu lên. Trần Thanh Phong thấy hai người này không thuận mắt cho lắm nên đuổi ra ngoài:
“Hai người đi ra ngoài đi.” Nói xong anh rút mấy tờ polime nhét vào ngực của cả hai người rồi vẫy vẫy tay, đuổi không một chút khách khí.
Cửa vừa đóng lại, Lê Đình Hùng chất vấn:
“Từ bao giờ thì cậu có thể chơi với kiểu người con gái vô duyên vậy?”
Trần Thanh Phong cười, xoay người rót hai ly rượu, đưa cho Lê Đình Hùng một ly và anh cầm một ly, vừa lắc ly rượu vừa nói:
“Tôi lại cảm thấy hai người họ rất dễ thương, họ không giống mấy tiểu thư lá ngọc cành vàng kia, họ rất thoải mái phóng khoáng, cũng không cần phải khép nép, lấy lòng chúng ta.”
Lê Đình Hùng nghe bạn mình nói thì cũng nghĩ lại tác phong của hai người đó, đúng là rất thoải mái, tự nhiên. Nhưng gặp người lạ mà cũng tự nhiên đến mức quá đáng được vậy sao. Anh thắc mắc:
“Đặc biệt?”
Trần Thanh Phong không giải thích mà hỏi lại một câu:
“Cậu nghĩ tại sao cô ta lại có video của trung tâm thương mại?”
Câu này Lê Đình Hùng cũng có nghĩ vấn đề này và lý do hợp lý nhất là:
“Cậu nhắc tôi mới nhớ, lần này về phải kiểm điểm bộ phận IT một phen mới được, video bảo mật mà muốn đưa cho ai thì cho như vậy là hỏng bét. Chắc chắn mối quan hệ của IT và hai cô gái này không thân thích thì cũng bồ bịch, không ngờ trùng hợp đến vậy.”
Lần này Trần Thanh Phong như nghe một câu chuyện cười vậy:
“Ha ha ha, cậu đang kể chuyện cười sao. Trong khoảng thời gian đụng độ với Lê Yến Nhi hai người đó không hề rời khỏi chỗ sảnh đó, cũng không hề gọi cuộc điện thoại nào, sao có thể đến bộ phận IT xin được.”
Khuôn mặt của Lê Đình Hùng nghi ngờ:
“Ý cậu là sao?”
“Tôi nói này, thân phận của hai người này rất đặc biệt, cậu muốn biết không?”
Lê Đình Hùng gật đầu như giã tỏi:
“Nói đi.”
“Thanh Trúc là tiểu thư giới thượng lưu, mẹ là giảng viên đại học, bố là doanh nhân. Còn Hạ An thì đến nay tôi vẫn chưa điều tra được bối cảnh, nhưng tôi biết cô ấy rất không đơn đơn giản.”
Trần Thanh Phong mà cũng không điều tra được thì đúng là không đơn giản, Lê Đình Hùng nói:
“Ghê gớm vậy sao. Nhưng tại sao hai người lại biết nhau?”
Nhớ lại những lần gặp gỡ này mới thấy đúng là định mệnh, Trần Thanh Phong nở nụ cười hiếm hoi:
“Cô ấy đã giúp tôi chống lại bọn hacker, và tìm ra đối thủ muốn hạ Phong Trần.”
Lần này thì nét mặt ngơ ngác của Lê Đình Hùng biểu hiện rõ hơn:
“Hả? Nói vậy cũng có nghĩa là cô ta là hacker? Đúng là khuôn mặt vô tội vạ của cô ta đã đánh lừa hoàn toàn tôi rồi.”