Hạ An hỏi nhỏ:
“Này, chuyện hai người là thế nào?”
Tuệ Tâm hơi ngại:
“Chuyện này,...”
“Không sao, biết đâu sau này chúng ta cùng nhà thì sao, nói đi, nếu em giúp được cái gì em sẽ giúp.”
“Thực ra...chị đã tỏ tình với cậu ấy...hì….”
Hạ An mắt chữ O mồm chữ A luôn rồi. Không ngờ cô đồng nghiệp này cũng mạnh bạo như vậy:
“Hả? Vậy Tú đồng ý rồi hả?”
“Chưa, cậu ấy nói để cậu ấy suy nghĩ.”
“Ồ.”
Trần Thanh Tú thấy được ánh nhìn của Hạ An thì biết chắc Tuệ Tâm đã nói chuyện với cô rồi, anh cảm thấy khá ngại ngùng, không dám nhìn thêm nữa.
Lúc huấn luyện trong đơn vị, Tuệ Tâm đã rất để ý đến Trần Thanh Tú, anh ta âm trầm ít nói, nhưng lại đẹp trai, cuốn hút tuy ít tuổi hơn cô. Thấy Trần Thanh Tú quan tâm đặc biệt với Hạ An, nên cô từ bỏ, không theo đuổi nữa. Cho đến khi ra quân mới biết, Hạ An là chị dâu tương lai của anh ta thì cô quyết tâm hơn, mạnh dạn tỏ tình. Cho đến bây giờ Trần Thanh Tú cũng chưa trả lời cô, nhưng anh ta không tránh mặt cô thì cũng là một tín hiệu đáng mừng.
Ba tuần sau, phiên tòa xét xử vụ án cũng đã chính thức diễn ra, Phạm Ngọc Anh là chủ mưu của mọi âm mưu nên bị tuyên mức án chung thân, còn Lưu Anh Tài bị xử phạt hai mươi năm tù giam.
Sau khi bà ta bị áp giải vào tù, ngay lập tức đã có người đến thăm, bà ta đang hy vọng người đến là con trai bà, dù sao nó cũng được bà nuôi lớn, không thể nào nó cứ thế vứt bỏ, không quan tâm đến người mẹ này được. Thế nhưng khi ra đến phòng gặp thì bà mới thấy, hy vọng của mình quá xa vời, người trước giờ bà ta ghét nhất lại là người đến thăm bà ta đầu tiên.
“Cậu đến để cười nhạo tôi sao?”
“Ha, bà tự đánh giá cao bản thân quá rồi, tôi không có thời gian để để bà vào mắt đâu. Nhưng thật không may, bà lại đụng đến điểm giới hạn của tôi. Trước giờ tôi không nghĩ đến sẽ hại bà, cho dù lúc trước bà đối xử với anh em tôi rất tệ, nhưng bà đã không biết điểm dừng mà làm tới. Lần này thì không còn cơ hội nào cho bà nữa.”
“Ha, cậu không muốn trả thù tôi sao?”
“Bà nghĩ tôi có thời gian quản bà sao? Nhưng ít ra bà cũng làm được một việc tốt, đó là đẻ được một đứa con trai biết đúng biết sai, không ác độc giống như mẹ nó.”
“Nếu được lựa chọn lại một lần nữa, chắc chắn tôi sẽ bóp chết anh em cậu khi vừa mới bước vào cửa nhà họ Trần.”
“Để bà thất vọng rồi. Hôm nay tôi đến đây để nói với bà một câu thôi: “Ác giả ác báo”, mong bà nhớ lấy. An phận sống an ổn quãng đời còn lại trong này.”
Nói xong thì đi ra luôn.
Phạm Ngọc Anh ngồi thẫn thờ trong phòng, rất hoảng loạn, bà ta đã sai rồi, thật sự sai rồi. Không chỉ từ nay cuộc sống sẽ chỉ còn bốn bức tường, mà đứa con đầu tiên của bà ta cũng chôn vùi thanh xuân, tuổi trẻ trong này luôn, chỉ sợ hai mươi năm nữa, cho dù ra khỏi đây thì cũng không ngóc đầu lên nhìn xã hội được. Bà ta lẩm bẩm:
“Có lẽ tôi sai rồi. Xin lỗi cậu.”
Dự án “Biệt thự ven sông” thông báo kết quả sau hai tuần, không có gì bất ngờ khi Phong Trần dành chiến thắng. Sau đợt này, Diệp Chi khẳng định được năng lực của bản thân hơn, mấy vị cổ đông cũng như giám đốc từng bộ phận tín nhiệm cô hơn. Sau đó, công việc càng ngày càng bận rộn, bắt tay chuẩn bị cho ngày lễ khởi công, làm cô không được ngày nào thoải mái, nhiều bữa còn phải ngủ luôn ở công ty.
Hôm nay là ngày gặp mặt các đối tác hợp tác với dự án, địa điểm được lựa chọn là một khách sạn sang trọng tại quận nhất. Những người có mặt ngày hôm nay chủ yếu là đàn ông, chỉ có vài người phụ nữ, trong đó có cô. Sau khi Trần Thanh Phong rút Đậu Đình về bên mình, Diệp Chi đã tuyển một thư ký mới, anh ta là Cảnh Danh, làm việc khá nhanh nhẹn. Vì gặp gỡ đối tác quan trọng, mà Phong Trần lại đứng ra mời khách, nên khâu chuẩn bị đều do Cảnh Danh một tay lo liệu.
Bữa tiệc bắt đầu, tất cả các vị ngồi đây đều nâng ly chúc mừng cô, nịnh hót bên tai cô làm cô cảm thấy phiền phức. Nhưng lại không thể từ chối, uống hết ly này đến ly khác, lúc cảm thấy choáng váng, cô xin phép vào nhà vệ sinh.
Lúc đi trên hành lang, vì choáng váng không để ý mà cô đã va phải một người đàn ông, làm ông ta té nhào xuống đất.
Người đàn ông này bị té thì bực mình đang định ngoảnh mặt lại mắng chửi kẻ nào không có mắt thì lại nhìn thấy cô gái xinh đẹp động lòng người, những lời chuẩn bị nói cứ thế mà bị nuốt trôi.
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi ngài.”
Cô cúi người xuống xin lỗi rất chân thành.
Hôm nay cô mặc một bộ vest màu xanh than, trông rất thanh lịch, gương mặt bình thường đã đẹp, lúc này vì ngà say mà hồng hào động lòng người.
Gã đàn ông nhìn thấy thế thì không che dấu vẻ thèm thuồng của mình nói:
“Em gái, không phải cứ gây lỗi rồi xin lỗi là xong chuyện đâu, nếu như thế thì không sinh ra nhà tù rồi.”
“Vậy ngài muốn gì?”
“Hay là...em gái phục vụ anh đây một đêm đi, rồi anh sẽ tha lỗi cho em.”