Như vậy, Hạ An đã bị tráo đổi sang một chiếc xe khác.
Trần Thanh Tú được đưa về nhà, việc đầu tiên là bật máy tính lên, hack vào hệ thống giao thông thành phố Hồ Chí Minh, để lấy hết camera giám sát. Nhưng dù sao, không phải tuyến đường nào cũng có camera, cho nên mãi đến tận tối khuya, anh mới phát hiện ra điều khả nghi.
Trên video quay lại, chiếc xe ban đầu mang Hạ An đi, rẽ vào một góc khuất không có camera, tầm mười lăm phút sau, một chiếc xe thương vụ đi từ trong đó ra. Mặc dù cơ hội là mong manh, vì ở thành phố này, số lượng người có xe như vậy là không hiếm, và thời điểm đó, chiếc xe đó chạy ra cũng không chắc được là có phải Hạ An bị chuyển qua đó hay không. Nhưng Trần Thanh Tú vẫn mang hy vọng và tiếp tục theo dõi.
Chiếc xe ngày một ra xa, hiện tại đã đến địa bàn tỉnh Bình Thuận, nếu không đuổi kịp thời, có lẽ không còn cơ hội.
Anh bấm điện thoại gọi cho Trần Thanh Phong:
“Anh, em nghi ngờ chiếc xe 56xx xxxxx vừa vào địa phận Bình Thuận là chiếc xe bị tráo đổi, anh thử cho người kiểm tra xem sao.”
“Ừm.”
Cùng lúc đó, Quốc Trường cũng không thể ngồi yên, đã hơn nửa ngày trôi qua vẫn chưa tìm được một chút manh mối nào, đành phải báo cáo lên cấp trên.
Loading...
Cầm điện thoại lên, chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn bấm số:
“Tút….tút...tút...”
Mãi đến những tiếng chuông cuối cùng, mới có người bắt máy:
“Alo.”
“Báo cáo tổng tư lệnh…..”
Đêm đó cả giới quân đội bị điều động tiến hành nhiệm vụ.
Đồng thời ông Nguyễn Đình Tuệ cũng gọi điện thoại cho cục cảnh sát yêu cầu phối hợp, nhưng không ngờ cục cảnh sát đã thực hiện nhiệm vụ trước đó rồi.
Khi Hạ An tỉnh lại thì thấy tay chân bình bị trói chặt, miệng cũng bị bịt chặt, may mà không bịt mắt lại. Có một miếng cửa kính ngay tầm mắt cô, nhìn ra ngoài mặc dù nhá nhem tối nhưng cô vẫn thấy bãi cát trải dài, nếu cô đoán không nhầm thì cô đang ở vùng duyên hải nam trung bộ, nơi đây khí hậu khắc nghiệt quanh năm, tạo thành những bãi cát trải dài như sa mạc.
Sáng nay không phải đến trung tâm huấn luyện, cô và Trần Thanh Tú quyết định đi siêu thị mua đồ ăn về nấu ăn như mọi ngày. Hai người mua rất nhiều đồ nấu ăn và đồ ăn vặt dự trữ để làm tổ ở nhà mấy ngày tới. Khi hai người vừa đặt đồ ăn vào cốp xe, một đám đàn ông đeo kính đen, mặc vest đen đi đến bao vây hai người. Một trận ẩu đả xảy ra, hai người cho dù trước đó được huấn luyện ba tháng trong quân đội, nhưng thể lực không đủ, cuối cùng vẫn bị bọn chúng bắt lại. Mục tiêu của họ rất rõ ràng, nhắm vào Hạ An, còn Trần Thanh Tú bị vứt lại. Sau khi bị trói lên xe, cô bị trùm một chiếc khăn lên mặt, sau đó thì..không có sau đó nữa. Đến giờ mới tỉnh lại, thế mà gần một ngày trời rồi. Giờ này chắc chắn Trần Thanh Phong đã biết, và đang truy lùng ở khắp nơi, không biết bao giờ anh mới tìm thấy cô. Còn nữa, nếu bố mẹ biết sẽ rất lo lắng.
Cô sợ.
Gần một ngày trời vẫn không có tin tức đáng tin, Trần Thanh Phong buộc phải điều động nhân lực của tập đoàn DHP, cùng với hệ thống nhận diện khuôn mặt được phủ sóng trên cả nước vừa mới ở giai đoạn thử nghiệm ra tìm kiếm.
Đến khuya thì cũng đã có manh mối, đúng như Trần Thanh Tú nói trước đó, hệ thống trả về vị trí đang ở Ninh Thuận.
Ngay lập tức, anh thông báo cho sở cảnh sát và gọi người chuẩn bị trực thăng.
Quốc Trường cùng Đậu Đình và Trần Thanh Phong lên trực thăng đi ra Ninh Thuận. Trước đó, Quốc Trường cũng đã thông báo cho bố của Hạ An - Tổng tư lệnh Nguyễn Đình Tuệ.
Đúng lúc này thì điện thoại của Trần Thanh Phong vang lên, là một dãy số lạ, anh nhíu mày một cái rồi nhấn phím nhận cuộc gọi:
“Alo.”
“Không ngờ cậu bắt máy nhanh vậy.”
“Nói điều kiện đi.”
“Đúng là phong thái của người hiểu chuyện, nếu không phải đến đường cùng, tớ sẽ không làm những chuyện này đâu. Bây giờ tớ cần hai trăm tỷ và một chuyên cơ đưa tớ đi nước ngoài.”
“Đi đâu?”
“Anh.”
“Lúc nào?”
“Sáng sớm ngày mai.”
“Ha, cậu nghĩ hai trăm tỷ mà như hai chục ngàn, muốn có giờ nào là có vậy sao?”
“Chỉ cần cậu muốn thì giờ nào chả có? Đừng có giả ngu với tớ.”
“Cậu đã quá coi trọng tôi rồi.”
“Muộn nhất trưa mai, nếu không có...cô bạn gái này của cậu sẽ đi theo tớ luôn, cậu hiểu rồi chứ bạn thân của tớ?”
“Được, nhưng tôi phải nhìn thấy cô ấy trước.”
“Được.”
Nói rồi hắn ta tắt máy.
“Ting ting.”
Một tin nhắn được gửi trực tiếp vào điện thoại của Trần Thanh Phong, đó là một đoạn video tầm mười giây quay Hạ An đang nằm trong góc phòng, tay chân cô bị trói lại không thể phản kháng, và hình như cô chưa tỉnh lại, nằm yên một chỗ. Đôi mắt nhắm chặt nhưng nước mắt vẫn còn đọng lại trên bờ mi, khuôn mặt tái nhợt, đang nhăn mặt lại. Thấy cảnh này, tim anh đau nhói.
Năm giờ sáng, người của Trần Thanh Phong đều đã chuẩn bị sẵn sàng bên ngoài một nhà nghỉ rách nát, chờ lệnh hành động, tuy nhiên anh không thể có mặt bởi vì anh bắt buộc phải ở lại giao tiền và sắp xếp chuyên cơ cho Lưu Anh Tài. Người sẽ chịu trách nhiệm cướp người là Quốc Trường, cùng anh trai của Hạ An là Nguyễn Đình Phúc.
Ha!!