Nhưng vẫn cố gắng giải thích cho anh:
“Sun và Thanh Trúc là bạn thân nhất của em, cậu ta đi du học mấy năm rồi mới trở về, bạn bè ôm nhau một cái thì có sao đâu, anh nói đúng không?”
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Chứ không thì anh nghĩ sao?”
“Anh ta thích em.”
Không phải là câu hỏi, mà là một câu khẳng định. Cùng là đàn ông với nhau, khi nhìn ánh mắt anh ta nhìn Hạ An, anh đã biết ngay anh ta có tình cảm với cô. Nhưng cô gái vô lương tâm này còn vui vẻ mà đón nhận nữa chứ?
Anh không ghen thì còn là đàn ông nữa sao?
Được rồi, anh cũng nhìn ra rồi sao?
Loading...
“Thực ra Sun tỏ tình với em, nhưng em từ chối rồi, sau đó hai đứa thống nhất là làm bạn. Chỉ có như vậy thôi.”
Đêm đó, cô bị anh dày vò đến gần sáng, lần này không dịu dàng ân cần như những lần trước, mà nhiều hơn là trừng phạt cô.
Được rồi, cô sai rồi, cô phải chịu thôi.
Khi tỉnh lại cả người đau nhói, cái tên cầm thú này bộ không muốn cô đi ra ngoài sao? Không biết hôm nay cô phải đi học sao?
Thế mà con người nào đó được ăn thịt no nê, sáng sớm tinh lực dồi dào, thật là không công bằng. Tại sao cô lại bê bết mà anh lại sảng khoái vậy chứ?
Đồ cầm thú.
Hạ An và Trần Thanh Tú đến trung tâm huấn luyện mỗi ngày, Trần Thanh Phong đưa xe cho hai người tự đi, tự về.
Hôm đó chuẩn bị ra về thì bỗng nhiên nghe tiếng còi báo động, Quốc Trường chạy đến thông báo gấp:
“Mạng lưới quân đội đang bị tấn công, yêu cầu mọi người phối hợp với chuyên gia để ngăn chặn đợt này.”
Và thế là hôm đó toàn thể mọi người phải ở lại trung tâm an ninh mạng quốc gia trụ sở Hồ Chí Minh để xem xét tình hình.
Vì chỉ mới là thực tập sinh nên những người này chỉ được phép ngồi xem, chưa được vào cuộc. Nhìn những đường đánh của chuyên gia ở đây, đúng là không thể không thừa nhận tài năng của họ. Nhưng có thể thấy đối thủ là có chuẩn bị trước mà đến, với lại họ trình độ cũng không thua những chuyên gia bên này.
Quân đội thông thường sẽ được bảo vệ tốt nhất, đó là trung tâm an ninh quốc gia, chỉ cần một phút sơ sẩy, mọi thông tin mật bị lộ ra thì không thể nói được kết cục sẽ thảm hại đến mức nào, kịp thời thì còn giữ được nước, nếu không thì…
Đến tối muộn, mọi thứ càng đi vào ngõ cụt, Hạ An nãy giờ đã ngứa ngáy lắm rồi, nhìn đường đánh của đối thủ cô cảm thấy rất quen mắt, nhớ không nhầm thì trước đây cô cũng đã có vài cuộc ẩu đả với người này rồi.
Cô lại nói nhỏ với Quốc Trường:
“Em có thể thử một chút không?”
Trước giờ Quốc Trường chưa bao giờ xem nhẹ Hạ An, nhưng mà những chuyên gia ở đây còn chưa chắc đã solo được thì cô có thể sao?
“Em được không?”
Biết ngay sẽ nghi ngờ cô mà.
“Chưa thử thì chưa biết được. Nếu anh tin em.”
Nói cũng như không.
“Không phải anh không tin em, nhưng cái này liên quan đến an toàn của một đất nước, anh không thể mạo hiểm được, nếu em có phần trăm chiến thắng anh sẽ trình lên cấp trên thử xem.”
“Trình đi. Em cần ba mươi phút.”
“Được.”
Quốc Trường ngay lập tức đi đến cạnh một vị thủ trưởng nói nhỏ gì đó, người đó có vẻ không tin cho lắm, nhưng có lẽ lời của anh cũng có một phần trọng lượng nên miễn cưỡng đồng ý.
Rất nhanh Hạ An truy cập vào hệ thống, dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay để tiếp cận đối thủ.
Lần này không chỉ một người mà có tận ba bốn người đang tập kích hệ thống này, mấy chuyên gia cũng không thể làm gì, chỉ có thể ngồi chờ phòng thủ mà thôi. Hạ An ra hiệu cho mấy chuyên gia tiếp tục phòng ngự, còn cô sẽ đánh du kích. Không thể không nói cách này rất có hiệu quả, nhưng thời gian ba mươi phút trôi qua, hai bên vẫn ở thế giằng co mãi, chưa có lối thoát.
Hạ An gọi Trần Thanh Tú lại gần mình:
“Cậu ngay lập tức vào cuộc, quấy nhiễu đám này cho tôi, càng loạn lên càng tốt, để cho bọn chúng mất phương hướng rồi tôi sẽ có cách giải quyết.”
Trần Thanh Tú không dám tự mình quyết định nên nhìn sang Quốc Trường, thấy anh ta hơi do dự nhưng sau đó gật đầu đồng ý mới dám vào cuộc.
Có thêm Trần Thanh Tú mọi việc trở nên dễ dàng hơn, Hạ An vừa kiểm soát tốt chính mình vừa chỉ từng đường đi nước bước cho Trần Thanh Tú. Đúng như dự đoán, không bao lâu thì đối thủ bị vỡ trận, mất hết phương hướng, Hạ An lúc này bàn tay hoạt động liên tục trên máy tính như một nghệ sĩ bàn phím thực thụ, một loạt các dòng lệnh được hiển thị mà không ai có thể nhìn rõ, sau đó thì hạ knock out đối thủ một cách dễ dàng.
Sở dĩ cô gọi Trần Thanh Tú làm trợ thủ một phần là vì cô không biết những người còn lại có thể hiểu ý cô hay không, phần lớn là mấy tuần ở cùng nhau cô phát hiện anh chàng này không tồi chút nào, khả năng tiếp thu rất nhanh, và cô cũng đã dạy anh ta mấy chiêu cơ bản. Nên hai người kết hợp rất ăn ý với nhau, một cái kết rất đẹp, mọi người thở phào một hơi.