Trần Thanh Phong chắc chắn hai người này không hề chú ý loạt động tác vừa rồi của anh, mà tâm trí đang nghi hoặc tại sao anh ở đây, như vậy mới có thể làm một loạt động tác sai lệch như vậy chứ.
“Làm lại.”
Hai người vẫn không thái độ gì, bắn lại thì bắn lại thôi.
“Đoàng”
“Đoàng”
Phía dưới đồng loạt lên tiếng:
“Trúng rồi.”
“Trúng rồi.”
“Hai con người đội sổ này cuối cùng cũng làm được chuyện có ý nghĩa rồi.”
Trần Thanh Phong nghe mấy người bàn luận thì mỉm cười, vì hai chữ “đội sổ”. Thì ra hai người có thành tích bết bát như vậy.
Còn hai người kia, sau khi thấy thành quả của mình thì vỡ òa cảm xúc, không ai có thể bách phát bách trúng, thành tích như này cũng là quá tốt rồi.
Loading...
Hạ An nhìn lại Trần Thanh Phong thì đúng lúc anh đang mỉm cười, cô cứ nghĩ vì mình bắn trúng bia rồi anh vui, nhưng thật ra chỉ có anh mới biết, anh vui vì hai chữ “đội sổ” này.
Thực ra anh hơi nhỏ nhen, muốn cô rớt từ vòng gửi xe để dễ dàng gần gũi, ngày nào cũng được gặp mặt chứ không như giờ, phải vận dụng một ít quan hệ mới có thể đường đường chính chính gặp cô.
Thật không tiện mà.
Sau đó mọi người dùng cây súng đã được phát từ đầu buổi cùng với hộp đạn chia nhau ra tập luyện. Quốc Trường và Trần Thanh Phong mỗi người quản lý một nửa tức là mười hai người. Quốc Trường biết Trần Thanh Phong sẽ chọn huấn luyện nhóm Hạ An nên tự động đi đến nhóm còn lại.
Trong nhóm của Hạ An có hai nữ là cô và Thanh Vy. Nãy giờ cô để ý Thanh Vy rất thích Trần Thanh Phong, ánh mắt cô ta nhìn Trần Thanh Phong như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống con người ta vậy. Cô cũng có một chút khó chịu trong lòng, dù sao đó cũng là bạn trai của mình, bị người khác nhìn nhìn như vậy vui được mới lạ.
Trần Thanh Phong còn không thèm nhìn đến cô ta một lần.
Lúc tập bắn, Thanh Vy cố tình bắn sai, để cho huấn luyện đến chỉ bảo như lúc nãy chỉ cho Hạ An. Trần Thanh Phong thấy cô tư thế sai thì nói Trần Thanh Tú:
“Đồng chí lại hướng dẫn cho đồng chí nữ tư thế ngắm bắn cho đúng.”
Trần Thanh Tú không dám chậm trễ, lại hướng dẫn cho Thanh Vy.
Khi cô nghe thấy lời nói của huấn luyện thì lập tức bị cụt hứng, liếc lại còn thấy huấn luyện đang cầm tay chỉ việc cho Hạ An nữa chứ.
Dựa vào đâu mà Hạ An được ưu tiên?
Còn cô thì bị xa lánh như vậy chứ?
Chả lẽ, huấn luyện cũng bị tí nhan sắc của Hạ An đánh gục sao?
Thật là không công bằng.
Hạ An biết ngay là Thanh Vy giả bộ làm sai động tác để được gần gũi Trần Thanh Phong nên cô ngay lập tức dùng cách đó để đấu lại. Ai bảo dám có ý với người yêu của cô chứ.
Từ hôm cô nhập viện, không khí trong phòng cũng được thoải mái hơn, cô nhận ra rằng Tuệ Tâm khá yếu đuối và đơn thuần. Còn Ngọc Tú thì thẳng thắn, võ miệng rất giỏi nhưng trong tâm lại không có gì, chỉ còn lại Thanh Vy, tuy bình thường im im, không có nhiều biểu hiện nhưng lại không đơn giản. Vì vậy cô lúc nào cũng bật chức năng đề phòng với cô ta.
Trần Thanh Phong chỉnh đi chỉnh lại tư thế cho Hạ An, mà cô không chịu sửa, thỉnh thoảng còn thấy cô liếc sang bên cạnh, thỉnh thoảng lại trừng mắt với anh thì đoán được phần nào rồi.
Anh quyết định thử cô một lần.
Quay sang nói với Trần Thanh Tú:
“Cậu về chỗ tập luyện tiếp đi, để tôi hướng dẫn cho đồng chí này cho.”
“Rõ”
Thanh Vy vui như mở cờ trong bụng, rồi nghiêm túc nghe Trần Thanh Phong hướng dẫn. Giọng anh rất ấm, thật sự muốn mang thai từ lỗ tai luôn.
Hạ An bực bội trong người, bắn một phát:
“Đoàng”
Chúc mừng, không trúng bia.
Còn bị súng giật một cái ôm bả vai và hét lên:
“Á.”
Trần Thanh Phong cũng không qua đó, để xem cô còn diễn trò gì nữa.
Đúng là một bình dấm chua.
“Đồng chí có sao không?”. Đứng bên này hỏi.
Được lắm!
Trần! Thanh! Phong!
Còn dám nói cô như người xa lạ như vậy nữa. Cô bật lại:
“Thưa huấn luyện, tôi không sao, chỉ là bất cẩn chút thôi.”
“Vậy thì tốt. Tiếp tục đi.”
Rồi thấy mặt cô xụ xuống, có vẻ rất thù hận anh mà.
Mọi người phải bắn hết hộp đạn kia mới xong huấn luyện.
Tuy nhiên, khi xong hết rồi, lại bị phát thêm mỗi người ba viên nữa. Ai nấy cũng nghi ngờ, bảo là xong hộp đạn kia là xong rồi, giờ lại phát thêm là có ý gì?
Rất nhanh đã có câu trả lời:
“Bây giờ, mọi người được chia làm bốn nhóm, năm nam một nữ, lần lượt mỗi người bắn ba viên đạn, nhóm nào ít điểm nhất chiều tiếp tục dọn chuồng heo.”
Cái gì?
Lại dọn chuồng heo?
Những thành viên bị thua trong lần đấu võ lần trước vô thức rùng mình khi nghe đến nhiệm vụ này. Cả mười hai người mà dọn một tiếng đồng hồ mới xong, không phải vì bọn họ làm chậm mà là trang trại heo của đơn vị quá khủng bố. Những gương mặt này đều là lá ngọc cành vàng, những công việc hôi thối, giơ bẩn này họ có bao giờ bị đụng đến đâu. Vậy mà lại bị tra tấn cả một tiếng trong đó, không khủng hoảng mới lạ