Ngày đầu tiên đi làm kết thúc, mọi thứ đều thuận lợi. Tối hôm qua nhân viên phòng giám đốc rủ nhau tổ chức một bữa tiệc nướng để chào mừng Cố Khuynh Dao. Cố Khuynh Dao thấy mọi người niềm nở chào đón, giống như cá gặp nước liền hòa nhập vào cuộc sống của nhân viên văn phòng.
Lương Mộng Ảnh rủ rê cô thử một chút rượu Soju Đào, ban đầu cô từ chối không dám động đến. Cô nói cô chưa từng uống rượu, Lương Mộng Ảnh lại nói rượu này chỉ thơm chứ không say. Rốt cuộc Cố Khuynh Dao cũng đầu hàng trước những lời mời mọc, xoay qua xoay lại uống hết cả một chai. Cũng may là cô không say thật, sáng nay vẫn tỉnh táo đến văn phòng.
“Phong Tổng, đây là báo cáo về dự án khách sạn The World. Còn đây là lịch trình công việc tuần sau. Anh xem qua, nếu có chỗ nào không hài lòng thì nói tôi sửa.”
“Em cứ để trên bàn, một lát nữa tôi xem!”
“Vâng ạ!”
Cố Khuynh Dao đứng trước bàn làm việc của anh, giao tài liệu xong rồi vẫn chưa rời đi. Dường như là cố tình nán lại, còn có chuyện muốn nói. Thấy vậy, Phong Ngôn Hành tạm ngưng công việc đang dang dở trên máy tính, hỏi cô:
“Còn có việc gì nữa?”
“Không có. Tôi chỉ là muốn nhắc anh đã đến giờ nghỉ trưa rồi!”
“Ừm, cái này tôi biết!”
“Anh có mang theo đồ ăn không? Để tôi giúp anh đi làm nóng!”
“Bình thường tôi chỉ đặt đồ ăn bên ngoài về. Nếu cô muốn giúp thì đặt bữa trưa cho tôi đi. Đặt món gì đó nhanh gọn thôi, tôi không có thời gian.”
Cố Khuynh Dao gật gù đi ra ngoài. Không ngờ vị sếp này thường ngày bận đến vậy, thời gian ăn trưa cũng không có. Nhưng mà thế này thì món quà cảm ơn hôm nay cô chuẩn bị hợp lý trên cả mong đợi rồi.
Chưa đầy mười phút sau, Cố Khuynh Dao quay trở lại phòng giám đốc. Lần này còn bê đến một khay đồ ăn nóng hổi và bắt mắt.
Nhìn thấy bữa cơm trưa đậm chất gia đình: canh gà hầm rau củ, thịt rang cháy cạnh ăn kèm với cơm trắng, Phong Ngôn Hành không khỏi ngỡ ngàng:
“Chẳng phải tôi bảo em đặt đồ ăn cho tôi sao? Mang đồ ăn của em đến chỗ tôi làm gì?”
“Mấy món này là tôi đặc biệt chuẩn bị cho anh. Cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội làm việc tại tập đoàn Phong Thị!”
“Cảm ơn tôi?”
“Ây dà, đồ ăn nhanh ở bên ngoài không tốt cho sức khỏe. Anh xem xem canh gà tôi nấu có cà rốt này, khoai tây, nấm tuyết, còn có cả nấm đông cô nữa. Chẳng những bổ dưỡng mà còn cực kỳ thơm ngon. Anh mau ăn thử một miếng đi!”
Phong Ngôn Hành vẫn chần chừ không muốn động đũa. Tuy canh cô nấu vừa nhìn đã biết tốn không ít công sức và thời gian, nhưng trong đó lại có cà rốt anh ghét ăn nhất.
Nghĩ đi nghĩ lại, có vẻ anh không ăn thì cô cũng sẽ không thôi nài nỉ. Anh đành ăn một chút cho cô vui, coi như là lịch sự đón nhận công sức.
Phong Ngôn Hành rời khỏi bàn làm việc, quả nhiên liền khiến Cố Khuynh Dao nở nụ cười. Cô hăng hái bê khay đồ ăn sang bàn trà cho anh, còn vui vẻ ngồi lại chờ anh khen ngợi. Tiếc là người đàn ông này EQ hơi kém, không khen ngợi tài nghệ nấu ăn của cô mà chỉ nghĩ đến vấn đề công việc.
“Công việc của cô thế nào rồi? Có ổn không?”
“Ổn lắm! Chị Lưu cái gì cũng hướng dẫn tôi rất kỹ, đồng nghiệp trong phòng cũng nhiệt tình giúp đỡ tôi rất nhiều. Hôm qua mọi người còn mở tiệc chào đón tôi, vui lắm!”
“Tôi không hỏi bọn họ, tôi hỏi cô. Trả lời đúng trọng tâm đi!”
“À… Tôi thì… Tôi thấy cũng ổn. Vì mới gia nhập công ty nên vẫn chưa thấy áp lực nhiều.”
“Bạn trai cô có biết cô làm việc cho tôi không?”
Câu hỏi này hình như đụng chạm đến đời tư của Cố Khuynh Dao rồi, cô có chút ngây người. Định không trả lời nhưng lại thấy chuyện này không to tát hay là bí mật gì, cô mới thành thật trả lời.
“Chuyện này tôi không nói anh ấy. Anh ấy chắc không có thời gian quan tâm đến công việc của tôi đâu!”
Phong Ngôn Hành nghe thế liền buông đũa, trong mắt dấy lên mấy tia hiếu kỳ. Anh muốn hỏi tiếp, tìm hiểu sâu hơn về cuộc sống của cô rồi lại chợt nhận ra hai người hiện tại đang là cấp trên cấp dưới, không thích hợp để hỏi đến đời sống cá nhân.
Thực ra Cố Khuynh Dao nhiệt tình trả lời câu hỏi của anh là có mục đích. Ai cũng biết Phong Ngôn Hành khi làm việc rất khó tính, cô muốn nhờ vả anh thì nên khiến anh vui vẻ trước.
“Phong Tổng, anh ăn xong rồi có thể cho tôi hỏi chút chuyện không?”
“Em muốn hỏi chuyện gì?”
“Tôi bị mất dây chuyền rồi. Thời gian này tôi chỉ có một lần ở nhà của anh, rất có thể dây chuyền bị rơi ở đó. Anh giúp tôi kiểm tra thử, được không?”
“Tôi nhớ em nói đó là dây chuyền giả. Không đáng bao nhiêu tiền thì mất rồi còn tìm lại làm gì?”
“Đồ giả thì vẫn có giá trị của đồ giả mà. Đó là quà sinh nhật của tôi, đối với tôi rất quan trọng. Anh tìm giúp tôi đi, tìm thử một lần thôi cũng được!”
“Thì ra bữa ăn này của cô cũng chẳng phải đồ miễn phí. Thôi được rồi, nể tình mấy món này nêm nếm cũng được, tôi sẽ tìm thử xem.”
Buổi tối, Phong Ngôn Hành cho người quay về căn hộ của mình kiểm tra, quả nhiên tìm thấy sợi dây chuyền của Cố Khuynh Dao ở đó, chính là trên chiếc giường mà anh đã khiến cô trải qua cảm giác tuyệt vọng nhất cuộc đời.
Bởi vì anh căn dặn việc này phải làm trong bí mật, không được để người khác biết anh từng giam phụ nữ ở nhà riêng cho nên sau khi tìm thấy dây chuyền, người giúp việc mang dây chuyền đến nhà chính của Phong gia, trao tận tay cho anh.
“Thiếu gia, đây là vật thiếu gia cần tìm!”
“Cảm ơn chú, làm phiền chú rồi.”
Phong Ngôn Hành bây giờ mới có cơ hội nhìn rõ sự dây chuyền của Cố Khuynh Dao. Sợi dây được làm bằng chất liệu bạch kim sang trọng. Mặt dây chuyền là một viên đá lớn sáng bóng màu đỏ, đường nét được mài giũa rất cầu kỳ. Kỹ thuật mài đá này anh đã từng gặp qua một lần khi tham quan triển lãm trang sức của một nghệ nhân người Ý. Với tất cả những chi tiết này, anh hoàn toàn không tin nó là vật không đáng tiền.
Anh ngồi trong phòng sách, trầm ngâm nhìn sợi dây chuyền một lúc lâu. Tình cờ, Phong phu nhân Hạ Thy đi ngang qua, ánh mắt cũng bị món trang sức thu hút.
“Ngôn Hành, sao món đồ này lại ở chỗ của con?”
Hạ Thy vô cùng ngạc nhiên, đôi mắt không thể rời khỏi viên đá lấp lánh.
“Mẹ biết sợi dây chuyền này?”
“Chẳng những biết sợ dây chuyền này, mẹ còn biết chủ nhân của nó. Chủ nhân của nó là Cố phu nhân Tuyên Lộ, người bạn thân tốt nhất mà mẹ từng có…”
Hạ Thy kể: Năm đó nhà họ Tuyên chỉ có một người con gái duy nhất cho nên Tuyên Lộ rất được yêu thương. Sợi dây chuyền kim cương đỏ này khi được mua có giá đến 20 triệu đô. Tuyên lão gia rất yêu thương bà ấy, bỏ số tiền lớn ra mua để tặng nhân dịp sinh nhật 18 tuổi. Sau này Tuyên Lộ được gả cho Cố Phùng, trở thành Cố phu nhân của tập đoàn Cố Thị.
Hai mươi năm trước, Hạ Thy bị bệnh nặng cần phải thay thận, Tuyên Lộ vì tình bạn của hai người mà tình nguyện hiến một quả thận. Hạ Thy theo năm tháng có thể quên đi nhiều chuyện nhưng ơn cứu mạng của Tuyên Lộ bà mãi mãi không quên. Đáng tiếc, Tuyên Lộ đoản mệnh, chẳng thể cùng Hạ Thy thực hiện lời hứa cùng nhau an hưởng tuổi già.
Phong phu nhân xúc động, mỗi lần nhắc về tình bạn với Tuyên Lộ đều không kiềm được lòng mà rơi nước mắt.
“Ngôn Hành, nói mẹ biết, tại sao vật này lại ở chỗ con?”
“Là con gái của Cố phu nhân đánh rơi ở chỗ con, con đang định mang trả cho cô ấy!”
“Con gái của Tuyên Lộ con đã gặp rồi sao? Con bé ấy thế nào, bao nhiêu tuổi rồi, bây giờ nó đang làm gì, sống có tốt không?”
“Mẹ! Cô ấy đang làm thư ký cho con. Mẹ quan tâm đến cô ấy cũng không cần phải kích động như vậy.”
“Con bé ấy đáng thương, con làm việc đừng làm khó nó quá nhé. Nếu như có sau này có dịp, hãy đưa con bé đến chỗ mẹ, mẹ có rất nhiều chuyện muốn nói với nó…”