Trải qua một đêm, nhà họ Phong không ai biết rằng Cố Khuynh Dao đã rời khỏi nhà. Ngay cả Phong Ngôn Hành cũng bị vài ba tin nhắn của cô đánh lừa, tin rằng Cố Khuynh Dao đi ngủ sớm để giữ gìn nhan sắc.
Sáng hôm sau, Tống Thiên Kim là người đến Phong gia sớm nhất. Nó được đặc biệt mời làm phù dâu, còn nhận thêm trọng trách trang điểm cho nhân vật chính nên phải đến sớm.
Cốc, cốc, cốc!
“Chị Khuynh Dao, em là Thiên Kim. Em đến rồi này!”
Tống Thiên Kim ở nhà đã sửa soạn cho mình sẵn, tay xách theo một hộp dụng cụ trang điểm chuẩn bị cho Cố Khuynh Dao. Nó gõ cửa đến ba lần vẫn không thấy ai ra mở cửa hay nói năng gì.
“Kỳ vậy nhỉ? Lẽ nào chị Khuynh Dao ngủ còn chưa dậy hay sao?”
Nghĩ vậy, Tống Thiên Kim tiện tay mở cửa thử xem sao, ai ngờ rằng cửa phòng không khóa. Nó nhanh chóng bước vào bên trong, đặt túi trang điểm xuống, nhìn xung quanh một vòng.
Chiếc váy cưới trắng tinh được treo trên giá, bó hoa hồng cắm trong lọ nước dinh dưỡng từ tối hôm qua, chỉ có Cố Khuynh Dao là không thấy đâu.
Tống Thiên Kim liền gọi một cuộc điện thoại:
“Chị Khuynh Dao, mới sáng sớm mà chị chạy đi đâu rồi? Không định kết hôn nữa hay sao? Nhanh về phòng em trang điểm cho đây này!”
Đầu dây bên kia vừa bắt máy lên nó đã bắn một tràng chữ. Nói là sáng sớm nhưng không hẳn là sớm, trang điểm làm tóc, thay váy cưới cũng mất rất nhiều thời gian, chẳng mấy chốc là đến giờ cử hành hôn lễ ngay thôi.
Nhưng rồi, vẫn không ai đáp lại lời của Tống Thiên Kim, im lìm một cách kỳ lạ.
“Chị Khuynh Dao, chị về chưa? Sao không trả lời em?” Tống Thiên Kim hỏi gấp.
Lúc đó, Cố Khuynh Dao ngồi trên chiếc xe vừa bắt đầu xuất phát ra sân bay, một tay cầm điện thoại nghe rất rõ tiếng của Tống Thiên Kim, tay còn lại âm thầm lau nước mắt.
“Thiên Kim… chị không kết hôn nữa. Chị sẽ rời xa Ngôn Hành.”
Từng chữ, từng chữ một thoát ra khỏi miệng của Cố Khuynh Dao, nặng nề như nghìn tấn đè xuống. Cô muốn chạy trốn hiện thực tàn nhẫn nhưng hiểu rõ sẽ không thể cứ im lặng là có thể đi.
Tống Thiên Kim đầu óc đơn thuần, lại còn miệng nhanh hơn não, lập tức trả lời:
“Chị đùa gì vậy, kết hôn mà đùa như vậy không vui đâu nha. Có phải anh Ngôn Hành chọc giận chị không? Nếu đúng thì để em thay chị dạy dỗ anh ấy. Chị về nhà trước đã.”
“Không phải…”
“Vậy thì hai người cãi nhau sao? Cãi nhau là chuyện bình thường, mình làm hòa được. Kết hôn là chuyện lớn, không nói bỏ là bỏ được đâu.”
Cứ như có thế lực đằng sau mách bảo, Tống Thiên Kim nói được những câu mà đến bản thân nó cũng không ngờ. Bỗng nhiên khuyên nhũ, dỗ dành người khác, trong khi nó còn chưa yêu đương chân chính một lần nào vậy mà đi an ủi một người sắp kết hôn.
Cho đến khi đầu dây bên kia lại rơi vào trầm lặng một lần nữa, giọng của Tống Thiên Kim mới dịu lại.
“Chị Khuynh Dao, chị còn ở đấy không?”
Có tiếng khóc rưng rức rất nhỏ, dần dà to lên rồi nức nở như vỡ lòng. Tống Thiên Kim như muốn nín thở, đầu óc rối bời không biết phải làm sao. Nó biết Cố Khuynh Dao gặp phải chuyện nghiêm trọng rồi. Người bình thường không ai khóc như xé ruột xé gan như thế được.
Cố Khuynh Dao khó khăn lắm mới nói ra.
“Tống Thiên Kim, chị sợ Ngôn Hành sẽ đi tìm chị. Chị phải đi nước ngoài, không thể để anh ấy biết. Em giúp chị giữ chân Ngôn Hành nhé Thiên Kim. Chị và Ngôn Hành chẳng thể nào bên nhau được nữa, chị và anh ấy là anh em ruột.”
Cố Khuynh Dao và Phong Ngôn Hành là anh em ruột.
Tay của Tống Thiên Kim không cầm nổi điện thoại, cả thân hình ngồi phịch xuống sàn nhà. Có lẽ, bất kể ai nghe được tin này đều sẽ hoảng loạn. Tống Thiên Kim rất hoảng, nghe tiếng khóc của Cố Khuynh Dao văng vẳng bên tai càng khiến nó như muốn sụp đổ cùng cô.
Tại sao ông trời ban cho con người hạnh phúc mà lại còn an bài thêm thứ tình yêu nghiệt ngã này. Có thể nói, trên đời này, không có bi kịch nhất, chỉ có bi kịch hơn.
Thật vậy, Cố Khuynh Dao vừa nhờ Tống Thiên Kim giấu, Phong Ngôn Hành đã lập tức xuất hiện trước mặt Tống Thiên Kim. Hỏi nó đúng câu hỏi định mệnh:
“Cố Khuynh Dao đâu rồi?”
Phong Ngôn Hành mặc bộ lễ phục trắng, tuấn tú như một vị bạch mã hoàng tử. Gương mặt sáng ngời, ánh mắt trông đợi. Chỉ tiếc là người anh đợi anh không thể gặp, người anh hỏi cũng không thể trả lời anh.
Tống Thiên Kim không trả lời được, căng thẳng toát cả mồ hôi hột. Nó không biết nói dối làm sao, càng vì hoảng loạn mà không biết mở miệng thế nào. Anh cũng giống như nó khi hỏi mà không có anh đáp lại, hỏi thêm một lần nữa.
“Cố Khuynh Dao đâu rồi?”
Đáng ghét thật, Cố Khuynh Dao nhờ nó giữ chân anh để thuận lợi ra nước ngoài, bây giờ nó bị anh hỏi thì tự nhiên khóc, không làm được gì hơn. Tống Thiên Kim mắt ước mi nhòe, cắn chặt môi trân trân nhìn anh, miệng không hé nhưng đầu lại lắc.
Hành động kỳ lạ cùng với biểu cảm sợ hãi của nó đã vô tình bán đứng Cố Khuynh Dao rồi.
Đúng lúc đó, bà quản gia trong nhà ghé ngang, vô tư hỏi một câu khiến mọi chuyện vỡ lẽ:
“Ơ, Cố tiểu thư từ đêm qua đến giờ vẫn chưa về nhà sao?”
Không ngoài dự đoán, Phong Ngôn Hành nghe như sét đánh ngang tai:
“Bà nói cái gì? Khuynh Dao đi cả đêm không về?”
Anh nhìn bộ dạng co rút, giấu giấu diếm diếm của Tống Thiên Kim rồi lại nhìn sang bà quản gia đang ngơ ngác. Tối hôm qua Cố Khuynh Dao nói với anh về nhà rồi và đi ngủ sớm. Sáng hôm nay quản gia lại nói cô đi cả đêm không về. Quản gia không có lý do để nói dối, nhà này ai ra ai vào không qua mắt được quản gia. Vậy là Cố Khuynh Dao đã lừa anh sao?
Đôi mày kiếm của Phong Ngôn Hành chau lại, anh giận dữ quát lên:
“Cô ấy đi cả đêm không về tại sao không báo cho tôi biết hả?”
Bà quản gia đứng hình, bỗng dưng bị quát khiến mặt xanh một mảng. Cố Khuynh Dao là vợ sắp cưới của Phong Ngôn Hành, cô ấy đi đâu làm gì còn cần quản gia phải báo cáo cho anh biết hay sao?
“Tôi tưởng… Cố tiểu thư đã báo với cậu chủ rồi.”
Hôn lễ sắp sửa bắt đầu, khách quý tới dự không ít, chú rể đã sẵn sàng rồi nhưng không có cô dâu. Phong Ngôn Hành ôm đầu choáng váng:
“Cô ấy nói dối tôi.”
Cố Khuynh Dao không phải kiểu người hành động nông nổi, nếu cô ấy chưa muốn kết hôn cũng nhất định không chọn cách chạy trốn. Vì sao lại nói dối anh? Vì sao không nói với anh lời nào đã biến mất?
“Tống Thiên Kim, cô biết Khuynh Dao đi đâu đúng không?”
Phong Ngôn Hành tóm lấy Tống Thiên Kim. Nó phản ứng rất kỳ lạ, chắc chắn biết được tung tích của Cố Khuynh Dao nên mới không hé nửa lời.
Phong Ngôn Hành một khi đã kích động, Tống Thiên Kim không muốn nói cũng bị ép phải nói.
“Anh Ngôn Hành, chị Khuynh Dao nói hai người không thể ở bên cạnh nhau được nữa. Chị ấy đi rồi, anh để cho chị ấy đi đi.”
“Cô ấy đi đâu, tại sao cô không nói?”
“Em không thể nói được!”
Tống Thiên Kim gào lên. Phong Ngôn Hành bóp hai cánh tay nó đau điếng. Nó biết anh khó lòng kiềm chế được tức giận, hết sức thông cảm cho anh, tự mình gắng sức vùng vẫy.
“Có gì mà không nói được? Nếu như cô không nói vậy thì tôi tự mình đi tìm. Có phải lật tung cái thành phố này lên tôi cũng phải tìm bằng được cô ấy.”
Anh vừa quay bước đi, Tống Thiên Kim liền hoảng hốt ôm lấy chân anh, không cho anh rời khỏi. Trong giây phút cấp bách đó, ma xui quỷ khiến khiến nó lỡ lời.
“Chị Khuynh Dao đi nước ngoài rồi. Anh có đuổi theo cũng không kịp nữa đâu.”
Phong Ngôn Hành đứng như trời trồng. Làm sao anh có thể để Cố Khuynh Dao không từ mà biệt? Cô đi nước ngoài thì anh đuổi theo cô, dẫu chỉ là một giây phút ngắn ngủi, anh cũng nhất định giữ lấy cô bên cạnh mình. Một khi nguyên nhân còn chưa nói rõ ràng, chân trời góc bể, nơi nào cô đi, nơi đó anh theo đến.
Điện thoại di động của Cố Khuynh Dao để chuông liên hồi. Cô còn chưa đến được sân bay, Phong Ngôn Hành đã biết cô biến mất. Cố Khuynh Dao liên tục tắt chuông, cô đã lường trước được anh sẽ điên cuồng liên lạc cho cô như thế.
“Anh hai, có thể lái xe nhanh hơn được không?” Cô giục Cố Khuynh Hà.
Cố Khuynh Hà nhìn trên bản đồ hiển thị mật độ giao thông, thở ra lắc đầu.
“Nhanh hết mức rồi. Đoạn này là nút giao thông trọng điểm, mật độ lưu thông dày lắm, nhanh nhất là 15 phút nữa mới đến sân bay.”
15 phút thì lấy quá. Cố Khuynh Dao không yên tâm chút nào.
“Phong Ngôn Hành có khả năng sẽ đuổi kịp chúng ta không? Em sợ nếu anh ấy đuổi kịp, em sẽ không đi được nữa.” Hai bàn tay của Cố Khuynh Dao nắm chặt vạt áo, gương mặt đau buồn tăng thêm mấy phần lo lắng.
Nếu ngay lúc này Phong Ngôn Hành lái con xe lao như điên trên đường cao tốc, chẳng mấy phút nữa thôi sẽ thật sự bắt kịp Cố Khuynh Dao trên giao lộ đông đúc này. Cố Khuynh Dao không muốn, Cố Khuynh Hà cũng không muốn. Để hai người gặp nhau thì cả hai chỉ thêm khó xử.
“Khuynh Dao, Phong Ngôn Hành sẽ không từ bỏ em dễ dàng đâu. Em phải đối diện, hoặc là cắt đứt qua điện thoại, hoặc là gặp mặt rồi chia tay. Em không có lựa chọn khác, Phong Ngôn Hành cần được biết sự thật.”
Xe của Cố Khuynh Hà chạy chậm dần rồi dừng hẳn, hắn đợi em gái mình đưa ra lựa chọn. Cố Khuynh Dao hiểu mình chạy không thoát, quyết định nhận cuộc gọi của anh.
“Khuynh Dao, sao giờ em mới bắt máy? Em đang ở đâu thế? Sao không nghe điện thoại của anh? Anh nghe Tống Thiên Kim nói em muốn ra nước ngoài, có chuyện gì vậy Khuynh Dao. Có phải anh làm gì sai khiến em giận rồi không? Em từ từ chờ anh một lát, anh đang trên đường đến gặp em, gặp nhau rồi chúng ta từ từ nói nhé?”
Phong Ngôn Hành ở đầu dây bên kia hốt hoảng vô cùng. Anh vừa gọi điện thoại, vừa lái xe, chân đạp hết ga hết số chạy qua từng cung đường của thành phố.
Ngược lại với sự hấp tấp của anh, Cố Khuynh Dao chậm chạp lên tiếng:
“Ngôn Hành, anh đừng tìm em nữa, chúng ta chia tay nhau đi.”
“Tại sao lại chia tay? Đường đột như vậy… có phải anh làm gì sai với em rồi không?”
“Anh không sai.”
“Vậy thì tại sao chứ? Em cho anh biết lý do đi Khuynh Dao!”
“Lý do… là vì…”
Cố Khuynh Dao nói đến đây thì nghẹn lại, không thể nói tiếp được. Cô không nỡ, cũng không dám nói ra với anh. Phong Ngôn Hành chắc chắn sẽ tổn thương, lỡ như anh không thể vượt qua cú sốc này được, vậy thì cô ác độc quá đi mất.
Bất thình lình, điện thoại trong tay cô bị Cố Khuynh Hà cướp lấy. Không thể dây dưa mãi được, cô không nỡ nói thì để hắn thay cô nói.
“Phong Ngôn Hành, cậu và em gái tôi không thể lấy nhau. Cậu và nó là anh em cùng cha khác mẹ.”
Giọng của Cố Khuynh Hà thật sự lớn, thoáng một cái đã nói toẹt ra, không vấp váp chỗ nào. Hắn nói rõ như vậy nhưng quả nhiên vẫn bị Phong Ngôn Hành đầu đá hỏi lại lần hai.
“Anh vừa nói gì?”
“CẬU VÀ CỐ KHUYNH DAO LÀ ANH EM CÙNG CHA KHÁC MẸ!” Cố Khuynh Hà nhắc lại, càng nhấn mạnh hơn.
Phong Ngôn Hành đứng hình, buông bỏ điện thoại, buông cả vô lăng. Trong vòng một phút, trong đầu anh chỉ tồn tại sáu chữ “anh em cùng cha khác mẹ”.
Không thể nào, không thể có chuyện vô lý như thế được.
Anh quay cuồng, ánh mắt từ bao giờ đã không còn nhìn con đường trước mặt nữa. Phong Ngôn Hành tìm đủ mọi quan điểm để chống lại lý do của Cố Khuynh Hà đưa ra, quan điểm nào cũng nói rằng chuyện đó thật vô lý.
Thế nhưng, lúc lý trí của anh phục hồi trở lại, trước mắt anh đã là một chiếc xe tải đang lao tới trực diện. Anh chỉ cần mơ hồ một giây nữa thôi, hai chiếc xe nhất định sẽ thật sự đâm vào.
Phong Ngôn Hành lái xe với tốc độ quá nhanh, trong gang tấc đánh lái qua bên tay trái để tránh va chạm với xe tải lớn, không may lại đâm vào rào chắn giao thông.
Rầm…
Rào chắn chớp mắt đã bị gãy khúc, xe của Phong Ngôn Hành theo quán tính lao ra bên ngoài phạm vi đường bộ, rơi xuống vực đá.
Bộ lễ phục màu trắng nhuốm màu máu đỏ, khắp người chỗ nào cũng là vết thương. Phong Ngôn Hành còn chưa kịp cảm nhận đau đớn, chỉ nghe đầu đập “bụp” vào đâu đó một cái mạnh đã mất đi ý thức.