Phong Ngôn Hành thật sự muốn biết, một người con gái không có năng lực tự chăm sóc bản thân như Min có thể làm gì ở một công trường bỏ hoang. Cuối buổi chiều, trước khi anh và Cố Khuynh Dao rời khỏi resort, anh đã lắp đặt một camera ẩn trong căn phòng cuối hành lang, hy vọng thông qua camera có thể biết được chân tướng.
Đến tối, Cố Khuynh Dao và Phong Ngôn Hành ngồi trước màn hình máy tính, chờ đợi sự xuất hiện của Min. Cố Khuynh Dao trong lòng hồi hộp khó tả, chăm chăm nhìn vào hình ảnh không có chút động tỉnh mà bất an.
“Phong Ngôn Hành, Min sẽ xuất hiện chứ?”
Phong Ngôn Hành lắc đầu, tâm trạng cũng không khá hơn cô là bao.
“Kiên nhẫn một lúc nữa xem. Có lẽ vẫn còn sớm nên Min chưa xuất hiện.”
Không ai biết Min sẽ đến đây lúc mấy giờ, những sự sắp xếp của cô và anh chỉ dựa vào linh cảm mà thành. Họ tin rằng không có ma, tin rằng oan hồn được đồn đại chỉ là sự tá túc bất đắc dĩ của một cô gái bị lạc.
Mười lăm phút sau, một cô gái gầy nhom, tóc tai rũ rượi bước vào căn phòng, đến đúng vị trí sạch sẽ nhất rồi ngồi xuống.
“Đây là Min. Phong Ngôn Hành, cô ấy xuất hiện đúng như dự đoán của chúng ta!”
Cố Khuynh Dao reo lên mừng rỡ. Song, Phong Ngôn Hành lại ra hiệu cho cô im lặng, anh vẫn quan sát nhất cử nhất động của Min trên màn hình, vô cùng tập trung.
“Chúng ta không nên mừng vội, phải xem đêm nay Min làm những gì đã.”
Min dựa lưng vào tường, tự chơi với chính mình trong không gian tối mịt. Đầu của cô nghiêng qua trái rồi nghiêng qua phải, trên tay cầm vài nhánh hoa dại, miệng lẩm bẩm một bài hát nào đó.
Trải qua hơn một tiếng đồng hồ, Phong Ngôn Hành đang định tắt máy, đích thân đến nơi đưa Min đi, đột nhiên một vùng sáng xuất hiện trên khung hình. Vùng sáng càng ngày càng lan tỏa đến chỗ của Min, Min bỗng chốc phát giác được mà nhảy cẫng lên, động tác quơ chân múa tay reo hò không ngớt.
Thật không ngờ, trên màn hình không chỉ có Min, còn có sự xuất hiện của Tony - quản lý Phong Thị tại chi nhánh Thái Lan.
Bởi vì camera được dùng là loại có thể thu âm thanh, Cố Khuynh Dao và Phong Ngôn Hành nghe rõ mồn một, Min đang mừng rỡ gọi to:
“Tony! Tony đến rồi. Vui quá, Tony đến rồi!”
Tony xách theo một chiếc túi lớn, lấy ra một tấm chăn, trải lên sàn xi măng, vị trí vừa khít với khoảng sàn hình chữ nhật không dám bụi đất mà Cố Khuynh Dao thấy.
Min lăn xăn đi theo ông ta, ngồi lên tấm chăn đó, hỏi:
“Tony, hôm nay Tony cho Min ăn món gì thế? Min đợi Tony lâu lắm, cái bụng… cái bụng của Min đói kêu meo meo luôn!”
Ông ta mỉm cười xoa đầu Min, sau đó lấy tiếp trong túi ra một hộp thức ăn, một chai nước và một túi kẹo. Dường như, đây không phải lần đầu tiên ông ta mang những thứ này đến cho Min, Min đối với ông ta cũng tràn đầy sự yêu quý. Có khi, Min mỗi đêm đều đến resort đều là vì sự chăm sóc của ông ta.
Tony ôn tồn bảo:
“Min thích ăn thịt, hôm nay tôi lại đem cho Min món thịt đó. Min ngồi xuống ăn nhanh đi.”
Rõ ràng, hành động của Tony là đang cưu mang Min, nhưng Cố Khuynh Dao lại lấy làm lạ…
“Tôi còn nhớ lần đầu tiên nói chuyện với chúng ta, Tony đã miêu tả nơi này rất rùng rợn. Nếu ông ta sợ, thì có thể nửa đêm nửa hôm đến nơi này chăm lo cho một cô gái điên hay sao? Hơn nữa, ông ta còn chưa bao giờ nhắc tới Min, ông ta căn bản là không muốn chúng ta biết sự tồn tại của Min và tránh xa khu resort.”
Càng suy luận sâu, những dấu chấm hỏi xuất hiện càng nhiều, cô và Phong Ngôn Hành đành phải kiên nhẫn tiếp tục theo dõi.
Min ngoan ngoãn ăn hết hộp cơm, uống tu tu một lần hết cả chai nước. Cô gái kéo áo lên lau sạch miệng, xong rồi chìa tay ra đòi Tony.
“Tony, Min ăn cơm xong rồi. Cho Min kẹo đi!”
Tony liền đưa cho Min một viên kẹo, là loại có vỏ giống như chiếc Phong Ngôn Hành đã từng nhặt được. Min nhanh chóng bóc kẹo cho vào miệng, từ ánh mắt có thể nhìn thấy cô ấy đang rất hạnh phúc.
Nhưng…
Sự hạnh phúc đó không kéo dài lâu, chẳng mấy chốc thân hình mảnh khảnh của Min đã nằm bật ra, toàn thân không còn một chút sức lực. Cô… muốn ngủ quá.
Cố Khuynh Dao và Phong Ngôn Hành không hiểu chuyện gì, tại sao một người đang cười nói vui vẻ lại ngã ra giống như ngất xỉu như vậy. Hai người ngơ ngác nhìn nhau, đồng thanh thốt lên:
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc bấy giờ, trong một căn phòng tăm tối, bốn bề là cây xanh rập rạp che phủ tại resort Memories bỏ hoang, ý thức của Min đã rơi vào trạng thái mơ màng. Hai mắt cô trĩu nặng không thể mở nổi, cả người như bị ai đè lên, không thể thở nổi. Cô muốn đẩy người đó đang ở trên mình ra, nhưng cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể cử động được. Cứ như vậy, cơ thể của Min bất lực trước sự cường bạo đáng sợ.
Tony - tên đàn ông vừa đóng vai người tốt bây giờ đã tháo chiếc mặt nạ xuống, hiện nguyên hình là một kẻ yêu râu xanh, nhân cách bại hoại. Hắn lợi dụng sự ngốc nghếch của Min, lừa gạt Min để thực hiện hành vi đồi bại.
“Chà chà... Giờ hành sự đến rồi.”
Tony thấy thuốc đã hoàn toàn ngấm vào trong Min, hắn ta cười khà khà, rồi nhanh chóng giở trò với cô. Hắn dùng cả cơ thể béo phệ của mình nằm đè lên Min, bắt đầu sờ soạng lấy thân thể nhỏ bé kia, đụng chạm tới cả những phần nhạy cảm nhất.
“Lần nào nắn bóp hai cái bánh bao này cũng thấy sướng. Thật không uổng công tôi nuôi cô suốt mấy tháng trời.”
Tony sớm đã không kìm được nữa, hắn ta cởi dần trang phục trên cơ thể cô ra. Còn Min, cô vẫn còn chút ý thức, nghe được những lời của tên dâm tặc Tony văng vẳng bên tai. Đồng thời cũng cảm nhận được bàn tay đang sờ soạng khắp cơ thể mình, cô sợ hãi vô cùng, nước mắt cũng chảy xuống, cố gắng nói lời cầu xin.
“C.. Cầu... x..xin... ông... Đừng…”
“Uầy, không ngờ được cô vẫn mở miệng được đấy. Chắc là hôm nay tôi hết kiên nhẫn đợi cô ngủ say, nhưng không sao, sống động một chút lại càng hứng thú hơn.”
Tony nhìn Min khổ sở như vậy, thú tính của hắn lại càng nổi lên. Hắn ta mạnh bạo xé rách quần áo của cô, nhìn thấy nước mắt của cô rơi xuống, ghê tởm thè cái lưỡi ra liếm một đường dài.
Trên người Min không một mảnh vải che thân, ông ta cũng nhanh chóng tụt quần mình xuống, đem vật to lớn nóng hổi xâm nhập vào trong người cô một cách thô bạo.
“A...aaa…”
Đột nhiên, phía dưới Min như bị xé rách, cô thét lên vì đau đớn. Không có chất bôi trơn, cũng không có bất kỳ một biện pháp an toàn nào. Chỗ đó của Min, khô rát khiến cô phải cong người gào khóc.
Min càng khóc lớn, Tony lại càng nổi máu điên. Ông ta vừa làm vừa dùng thắt lưng quật vào người cô, khiến da thịt hằn lên những vệt đỏ đáng sợ. Thậm chí, ông ta đánh mạnh tới nỗi có chỗ còn rớm máu ra.
“Con thần kinh, kêu đi, kêu cho tao nghe!”
Tony tàn bạo phát tiết lên người Min, miệng không ngừng nói những lời sỉ nhục cô. Đối với ông ta, Min chẳng khác nào một con búp bê tình dục, một công cụ để ông ta mỗi đêm đều đem ra rèn luyện thú tính. Còn Min, vì quá đau đớn, cơ thể yếu ớt không có cách nào chịu đựng được sự điên cuồng ông ta, la đến khản cổ cũng không có tác dụng.
Cả một đêm, ông ta vật cô ra hành sự đến năm sáu lần, bấy nhiêu đó vẫn chưa thể gọi tròn hai chữ thỏa mãn.
Tony không hay biết gì, bây giờ ông không còn nghĩ được gì nữa, chỉ muốn thỏa mãn dục vọng đáng sợ của bản thân. Khối thịt của ông ta đâm ra đâm vào hàng trăm lần, đến nỗi phía dưới của cô chảy máu. Tưởng rằng Tony sẽ lo sợ cô vì mất máu mà có thể thiệt mạng, không ngờ ông ta lại còn tặc lưỡi, nói những lời khiến cho người khác chỉ muốn lập tức giết chết.
“Má nó, cái con đàn bà dơ dáy. Máu kinh của mày làm bẩn hết của quý của ông rồi!”
Ông ta đá vào người Min một phát cho bỏ tức rồi kéo quần lên. Trước khi rời đi còn cho cô uống thứ gì đó.
Cả một quá trình, Cố Khuynh Dao nhìn thấy tường tận. Phong Ngôn Hành không kiềm chế được, tay cuộn thành nắm đấm, đấm vào tường, chửi:
“Súc sinh! Đáng chết!”
Anh thật sự không ngờ, ông ta đáng tuổi cha của Min, lại có thể làm ra hành vi không có nhân tính. Tất cả mọi bằng chứng cưỡng bức đều đã được lưu lại, tội ác của ông ta, anh nhất định sẽ khiến ông ta trả giá.