Bệnh viện Quốc Tế, khoa điều trị bỏng.
Sở Khanh nằm trên giường bệnh, tay phải và một nửa khuôn mặt được băng y tế che kín. Đây là kết quả của trận hỏa hoạn tối hôm qua, cũng là trái đắng đầu tiên hắn nhận trong đời.
Má nó, tay phải của hắn bị bỏng nặng, cơ bị tổn thương, mặt mũi xấu xí ghê tởm. Bây giờ hắn có khác gì một kẻ tàn phế không?
“Thằng khốn nạn, mày xem mày vừa làm ra cái gì!”
Sở lão gia vừa đẩy cửa phòng bệnh bước vào đã lập tức xông đến, ném vào mặt Sở Khanh một đống giấy tờ, tất cả đều là thư từ chối đầu tư.
“Bố, con bị như vầy bố không thương xót mà còn nỡ mắng con sao?”
“Thương xót? Thương xót gì cái loại con cái phá hoại như mày?” Sở lão gia tức giận đến đỏ mặt tía tai, muốn lao vào đánh thằng con trai độc nhất của lão một trận cho tỉnh ngộ. Tiếc là hắn đang nằm trong bệnh viện, lão chỉ có thể mắng chứ không thể đánh.
“Hợp đồng với Phong Thị, ai cho mày cái quyền vô lý ép lợi nhuận của họ? Ai cho mày cái quyền gây khó dễ? Ai cho mày cái quyền ăn hối lộ của bên thứ ba rồi quay về cắn bạn mình? Mày có biết, nếu không có Phong Thị nâng đỡ, Sở Thị cũng chẳng có được ngày hôm nay. Giờ thì hay rồi, Phong Thị hủy hợp tác, tin tức gửi đến tất cả công ty đầu tư đầu tư trong nước, từ nay về sau sẽ chẳng có ai đầu tư vào dự án của Sở Thị nữa.”
Chuyện này không cần nói cũng biết là do Phong Ngôn Hành chỉ thị. Sở Khanh chỉ không ngờ, bố của hắn thường ngày yêu thương hắn hết mực, hắn muốn gì đều chiều theo ý hắn, hôm nay ở trước mặt bao nhiêu người mắng hắn, không chừa cho hắn chút mặt mũi nào.
Sở lão gia có chút suy sụp. Sở Khanh là cháu đích tôn của nhà họ Sở, lão thương hắn tới mức: dẫu cho con gái lớn Sở Kiều tài giỏi đến thế nào vẫn chỉ có thể đảm nhiệm chức phó tổng, dẫu cho hắn ngu dốt ra sao vẫn được ngồi vào ghế giám đốc không sợ ai tranh giành.
Sở Kiều lúc này mới lên tiếng:
“Bố bị huyết áp cao, không nên tức giận. Chuyện của Sở Thị cứ để con giải quyết, bố về nhà nghỉ ngơi trước nhé.”
“Ừ. Sở thị bây giờ cũng chỉ có thể trông cậy vào con!”
Sở lão gia nói rồi chống gậy ra ngoài. Bao nhiêu lần rồi, Sở Kiều luôn là đứa đi sau thu dọn tàn cuộc.
Phòng bệnh chỉ còn lại hai chị em họ Sở. Sở Kiều khinh bỉ nhìn em trai, nói cho hắn biết một tin động trời.
“Bố đã bán hết cổ phần của mày để đền bù tổn thất cho tập đoàn. Từ giờ trở đi, tổng giám đốc của Sở Thị chính là Sở Kiều!”
“Chị… chị… sao chị dám… sao chị dám cướp Sở Thị của tôi!”
Sở Khanh kích động gào lên, cặp mắt trợn trừng như muốn ăn tươi nuốt sống Sở Kiều. Hắn giật kim truyền dịch ra, muốn đứng dậy, nhưng cả người hắn mềm nhũn không có sức lực.
“Sở Khanh, mày cứ làm loạn đi. Bởi vì nhờ có mày làm loạn mà tao mới có được cơ hội ngồi lên chiếc ghế tổng giám đốc. Bi kịch của mày ngày hôm nay, chính là quả báo thích đáng.”
“Mẹ kiếp, chị mau câm miệng cho tôi! Cút! Cút cho khuất mắt tôi!”
Nhìn thấy Sở Khanh phát điên trong bất lực, Sở Kiều đã đủ hả hê rồi. Không cần hắn đuổi cô cũng sẽ rời đi. Bây giờ cô là tổng giám đốc, đương nhiên có nhiều công việc cần cô giải quyết hơn. Còn có, tàn cuộc của em trai cô để lại, cô cũng phải thu dọn cho gọn gàng.
Sở Khanh nằm một mình trong phòng, hai tay cuộn tròn thành nắm, răng nghiến chặt, cổ nổi đầy gân xanh:
“Phong Ngôn Hành, mày hại tao ra nông nổi này, tao nhất định không để mày sống yên!”
…
Tại tầng 19 tòa nhà Phong Thị, Phong Ngôn Hành ngồi trong văn phòng tổng giám đốc rung đùi hưởng thụ. Tin tức nóng hổi về thiếu gia nhà họ Sở nổi lềnh phềnh trên khắp các mặt báo. Nào là bị lửa thiêu tàn phế, bị bán hết cổ phần, mất chức tại Sở Thị, nguy cơ mất cả quyền thừa kế. Đáng lắm, vậy mới vừa với loại đê tiện vô liêm sỉ như hắn.
Phong Ngôn Hành một khi đã dùng đến thủ đoạn thì quyết không nương tay. Nhưng niệm tình Sở gia chỉ có một mình hắn là cháu đích tôn, bố của hắn ra mặt cầu xin nên anh mới chừa cho hắn đường lui, không tống hắn vào tù.
“Lương Mộng Ảnh, thay tôi gửi hoa đến bệnh viện cho Sở Khanh. Nói với hắn, Phong Ngôn Hành chúc hắn sớm ngày bình phục.”
Lương Mộng Ảnh nghe câu nhắn gửi thâm thúy, không nhịn được mà phì cười. Cô dám cá, Sở Khanh nghe xong tức đến mức muốn cắn lưỡi tự vẫn.
“Ok sếp! Tôi nhất định truyền đạt không thiếu một chữ!”
Ít ai biết, Lương Mộng Ảnh thực ra không phải là một thư ký chính chuyên, ngày thường cô ta không làm bất kỳ công việc gì, chỉ khi tổng giám đốc muốn đi gây hấn, cô ta mới xuất đầu lộ diện. Mà kể thì phải kể cho hết, cô ta còn được ví như Phong Ngôn Hành phiên bản ác bá, quỷ quyệt không ai sánh bằng.
Phong Ngôn Hành phất tay, ra hiệu cho cô ta ra ngoài. Vừa định đứng lên tìm nơi ngắm cảnh thì bắt gặp ánh mắt bi thương của Cố Khuynh Dao đang hướng về phía mình. Anh hoàn toàn không biết, cô đã vào đây từ khi nào.
“Cố Khuynh Dao, em không ở nhà nghỉ ngơi, chạy đến công ty làm gì?” Anh bất ngờ, xen lẫn lo lắng.
Cô làm ra dáng vẻ kiên cường, nói:
“Tôi có bệnh tật gì đâu mà phải nghỉ chứ. Nhân viên của anh làm việc chuyên cần anh không vui à?
Phong Ngôn Hành nhìn cô dò xét. Đêm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, tưởng như là đã đau khổ đến tột cùng, ngày hôm sau vẫn có ý chí muốn đi làm? Anh không nghi ngờ cũng không được.
“Hay là em sợ bị trừ lương nên không dám nghĩ? Cố Khuynh Dao, lý do này có thể không đúng với ai, chứ với em thì có lý lắm đấy!”
Cố Khuynh Dao hơi ngẩn người, trong mắt Phong Ngôn Hành cô là người ham tiền đến thế sao? Nhưng mà cô đúng là ham tiền thật, không ham tiền thì làm sao có thể bất chấp đâm đầu vào Phong Thị chứ.
Không thấy cô nói gì, sắc mặt nhợt nhạt hơn hẳn mọi ngày, Phong Ngôn Hành bán tín bán nghi rằng cô có điều không ổn.
“Sao thế? Trong người không khỏe đúng không?”
“Không có. Bị anh nói trúng tim đen cho nên tôi mới á khẩu thôi!”
“Nói dối!” Anh còn lạ gì nữa cái tính vì người khác mà bỏ quên bản thân của cô. Hết lần này đến lần khác, thân thể có tổn thương, trái tim có tan nát, vẫn cứng miệng nói mình không sao.
Anh kéo cô lại gần mình, sờ lên trán, nóng hổi. Chạm vào tay thì lạnh như băng.
“Cố Khuynh Dao, em phát sốt còn không chịu thừa nhận!” Phong Ngôn Hành đột nhiên nổi giận, không biết giải thích thế nào, chỉ cảm thấy trong người như có lửa cháy, rất nóng ruột.
Cố Khuynh Dao bị anh lôi vào trong phòng nghỉ - nơi riêng tư mà bất kỳ một nhân viên nào cũng không được phép đến gần. Lực đạo của anh mạnh quá, khiến cánh tay của cô hằn đỏ.
“Phong Ngôn Hành, đau… anh làm tôi đau quá!”
“Em cũng biết đau à? Ngoan ngoãn ở đây nghỉ ngơi cho tôi, không hết sốt tôi sẽ không cho em ra ngoài.”
Anh mạnh bạo xô cô ngã xuống giường, tay thoăn thoắt gói cô lại bằng tấm chăn lớn. Cô ngốc nghếch nhưng lại chẳng biết nghe lời, tình tình còn rất ngang bướng, nhất định không chịu trói buộc.
“Anh thả tôi ra. Tôi không thể ở đây, nếu có người nhìn thấy sẽ hiểu lầm đó!”
“Cứ để cho họ hiểu lầm đi, miễn sao em khỏe là được. Khuynh Dao, em nghe lời tôi, đừng khiến tôi lo lắng nữa, được không?”
Anh giữ lấy vai cô lay mạch, để cô nhìn sâu vào đôi mắt mình, thấu hiểu được những tâm tư vì cô mà rối loạn trong lòng anh. Là mủi lòng, là ân hận, là rung động, là xót xa.
Gặp gỡ cô trong một thời gian ngắn, trái tim sắt đá của anh lại dễ dàng đổ gục. Mỗi quyết định trong đời anh đều tính toán rất kỹ, quyết định chăm sóc cho cô cả đời cũng là một trong số đó.
“Anh lo lắng cho tôi sao?”
Cố Khuynh Dao nghe tim mình ngừng đập một nhịp, không nghĩ anh lại để tâm đến cô nhiều như vậy.
Trừ người mẹ quá cố của cô ra, chưa từng có ai ở bên cạnh khi cô buồn, chưa từng có ai bên cạnh khi cô khóc, cũng chưa từng có ai bên cạnh an ủi cô.
Rồi đến một ngày, khi Phong Ngôn Hành bước chân vào cuộc đời cô, lần đầu tiên có người cùng cô đến bệnh viện, lần đầu tiên có người che chở cho cô, lần đầu tiên có người cho cô cảm giác mình không hề cô đơn, trở thành người duy nhất chúc cô sinh nhật vui vẻ và là người duy nhất lo lắng cho cô.
“Phong Ngôn Hành, nếu anh vì trách nhiệm mà quan tâm đến tôi, vậy thì không cần đâu. Tôi không trách anh.”
Rõ ràng trong lòng rất cảm động nhưng lý trí lại sợ rằng tự mình tương tư, giống như những chuyện cô đã trải qua cùng Trần Hoằng Thần, bây giờ không dám hoàn toàn giao trái tim cho ai nữa.
“Em nói vậy mà nghe được? Kỷ nữ ngoài kia muốn ăn cũng phải trả tiền, hà cớ gì em lại muốn bản thân thành đồ miễn phí. Tôi chẳng vì trách nhiệm nào cả, tôi chỉ vì bản thân mình. Cố Khuynh Dao, tôi thích em.”
Anh nhìn đôi mắt trong sáng, rồi nhìn cánh môi hồng đang mím chặt của cô. Đôi môi này dường như có ma lực, anh càng nhìn càng bị nó thu hút, bất giác muốn tiến đến áp môi mình vào.
Cố Khuynh Dao mở to hai mắt, giống như con nai nhỏ ngơ ngác nhìn khuôn mặt điển trai đang từ từ tiến gần đến mình. Anh muốn làm gì chứ? Hôn cô sao?
Trái tim trong lồng ngực của cô đập nhanh, khí tức dâng lên bức người, tay chân cứng đờ. Cô kinh hãi muốn đẩy anh ra, nhưng một chút sức lực cũng không có. Hoặc là, trong kinh hãi có chút mong chờ, mong chờ anh trao nụ hôn này cho cô.
Bầu không khí yên lặng đến kỳ lạ, cô có thể cảm nhận được tiếng thở gấp gáp của anh. Hai cánh môi gần như đã chạm vào, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng nói lớn:
“Tống tiểu thư, cô đứng lại, phòng giám đốc không thể tùy tiện xông vào!”