Chương 1841
Advertisement
Khi bạn cảm thấy cậu là một người đàn ông vô cùng tuyệt vời thì ngay sau đó cậu sẽ trở nên tàn nhẫn máu lạnh, còn nếu bạn cảm thấy cậu là một kẻ vô tình vô nghĩa, cậu lại ngay lập tức có thể chết vì bạn không hối tiếc. Tất cả mọi thứ, đều gói gọn trong ba chữ: “Tôi tình nguyện.”
Ngay giây phút đó, Đường Duy đã cười vô cùng vui vẻ: “Cô ấy là thiên thần của em, có vấy bẩn cũng chỉ có thể do chính tay em vấy bẩn. Em không cho phép bất cứ ai trên thế giới này làm vấy bấn cô ấy, một chút cũng không được”
Tùng Sam đứng trước mặt Đường Duy, đưa cho Đường Duy một sợi dây.
chuyền mà trước đây đã lấy được từ chỗ Đường Thị, giống như một nghỉ thức bàn giao quan trọng, anh ta nói: “Còn nhớ sợi dây chuyền này không?”
“Vâng, rất lâu trước đây mẹ em đã từng đeo nó.
“Đây là tín vật của Tùng Lâm, Tùng Lâm đưa nó cho mẹ em, là tín vật quan trọng nhất” Tùng Sam nhìn chấm chăm vào ánh mắt của Đường Duy: ‘Nghe rõ chưa, bắt đầu từ bây giờ, Tùng Lâm mặc cho cậu sai khiến, còn anh, cũng không còn là con rối chịu sự quản thúc của Thất Tông Tội Lý nữa”
Đường Duy nhận sợi dây chuyền từ trong tay Tùng Sam, nó như là biểu tượng của cả một thời đại, cậu nhìn người chú nhỏ của mình, định mở miệng nói gì đó, Tùng Sam lại cố ý lắc đầu nói.
“Những cái khác không cần nói nhiều nữa, muốn làm cái gì thì cứ việc làm cái đó đi, Tùng Lâm vĩnh viễn sẽ đứng về phía của em, khi cần đến anh thì anh cũng sẽ ra mặt” Sau đó Tùng Sam sờ sờ đầu của Đường Duy, yên tâm nói: “Cuối cùng em cũng đã trưởng thành rồi”
Đứa trẻ năm tuổi ngày đó bây giờ đã đội trời đạp đất được rồi.
Lúc Tùng Sam rời đi cũng không có nói lời tạm biệt với Đường Duy, hoặc là giữa hai người bọn họ cũng không nhất thiết phải nói lời tạm biệt, nhìn theo.
bóng lưng của Tùng Sam dần dần khuất dần trong tầm mắt, Đường Duy hít hơi thật sâu, ngồi xuống, nhìn lại cuộc trò chuyện trong nhóm chat ột Kỳ Mặc đang lưu loát phát biểu cảm tưởng về việc nghỉ hưu của mình trong nhóm: “Cuối cùng ông đây cũng là người bình thường rồi! Hahaha. Tôi phải đi trừng trị cái bọn làm thiết bị gian lận trong trò chơi và sẽ viết một chương trình chuyên môn để nhằm vào bọn đó.”
Người bên cạnh phụ hoạ nói: “Chuyện này tôi cũng muốn làm từ rất lâu rồi”
Vừa nhìn thì thấy đó là Lục Phóng.
Cũng đúng, người này cũng không giống anh, có thế coi trò chơi như sinh mệnh của mình.
Đường Duy nhìn cuộc trò chuyện, trực tiếp bật cười, cậu nghĩ, chắc là không bao lâu sau tin tức này sẽ được truyền tới tai của Vinh Nam, lúc đó chính là lúc cậu sẽ đối địch với Vinh Nam, không biết anh ta sẽ dùng thái độ gì đối mặt với việc Thất Tông Tội Lý đột nhiên bị giải tán và sẽ đối đầu với anh ta Trong màn đêm, Vinh Nam nhìn hộp thư, ánh mắt dần trở lên u ám, Ngải Tư bên cạnh cúi đầu nói: “Hôm nay là sinh nhật của ngài…”
Vinh Nam cười lạnh một tiếng, đẩy bàn phím trong tay ra, nói: “Sinh nhật”
Đường Duy thật sự là quá tốt, chọn ngay ngày sinh nhật của tôi mà giải tán Thất Tông Tội Lý, cái này được tính là gì? Khoe khoang sao?”
Người này còn tự cao tự đại, coi trời bằng vung hơn cả ba của cậu – Bạc Dạ.
“Cậu ta vẫn còn hận tôi sao? Tính cả phần của Bạc Dạ, hận tôi lúc đó đã khiến cho ba cậu ta phải ngồi tù thay?” Đôi mắt của Vinh Nam khẽ mở, ở vị trí càng cao thì biểu cảm càng giả dối xảo quyệt: “Bạc Dạ thật sự đã sinh ra được một người con trai ngoan, bây giờ có thể đối phó với tôi mạnh mẽ như vậy”
“Trong mắt của cậu ta, có thể ngài cũng là một kẻ địch Ngải Tư vẫn cúi đầu cung kính, đối với chủ nhân của mình, anh ta vẫn mười năm như một, cứ như vậy lặng lẽ bên cạnh đồng hành.