Chương 1819
Thật sự là không chống đỡ được sự lo lắng của ba mình, Tô Nhan cũng thở dài đứng lên, tiện tay xé một túi que thử thai, năm phút sau đi ra, một vạch phía trên khiến Tô Kỳ có chút mờ mịt Cái này. Ông ba già có IQ cao cầm lấy que thử thai sơ sánh với sách hướng dẫn, xác nhận là thật sự không hề mang thai.
Advertisement
Có chứt thất vọng buông sách hướng dẫn xuống.
“…Tô Nhan đã nhìn ra, người ba này đang ước gì cô mang thai đây mà.”
Nhưng mà… Tô Nhan cúi đầu cười tự giễu.
Làm sao có thế chứ.
Trì Liệt là một người đàn ông ưu tú, cô đã từng ngồi tù, nạo thai, không xứng, “Ba đừng lo lắng cho con, chỉ là gần đây con thật sự thấy hơi mệt mỏi thôi”
Nói xong, Tô Nhan nhìn Trì Liệt một chút, “Đêm nay ở lại đây đi, em dọn dẹp cho anh một phòng khách, cũng không làm phiền anh đưa em về lại phải chạy về nữa”
Trì Liệt như nghĩ tới điều g, nói với Tô Nhan, “Có phải sau khi em tỉnh dậy sẽ không nhớ rõ mình đã trải qua những gì không?”
Tô Nhan gật đầu, Trì Liệt chỉ có thế dùng một loại ánh mắt lo lẳng nhìn Tô Nhan, sau đó nói, “Không có việc gì đâu, từ từ rồi sẽ khá hơn”
Chỉ cần không có ai cố ý kích thích Tô Nhan, có lẽ triệu chứng này sẽ không xuất hiện sau một thời gian nữa Biện pháp để vết thương không còn đau, rốt cuộc là cái gì đây? Là quên sự tôn tại của vết thương… hay là.
Ánh mắt Trì Liệt dần dần sâu xa.
– là bao trùm lên trên một vết thương mới đi Đêm hôm ấy Trì Liệt cứ ngủ ở trong phòng khách nhà Tô Nhan như vậy, sau khi Tô Nhan chào hỏi xong thì trở về phòng của mình, trông thấy thuốc đặt trên đầu giường, cô cầm lấy nhìn một chút, tay run rẩy rồi buông xuống.
Trong cơ thế của cô, rốt cuộc có mấy linh hồn? Từ sau hôm đó đi kiểm tra, Tô Nhan đang rất cố gắng chấp nhận việc mình có thể có một nhân cách khác, nhưng nhìn thấy những loại thuốc thần kinh này, cô vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi.
Nếu cứ bỏ mặc như thế, cô sẽ biến thành dáng vẻ gì? Lại biến thành… quái vật sao”
‘Vừa năm xuống không bao lâu, điện thoại nhận được một cuộc gọi, Tô Nhan bắt máy, nghe thấy đối diện là một giọng nói quen thuộc, “Anh đây”
Tô Nhan nuốt một ngụm nước bọt, giống như là đang cố vũ ủng hộ mình, “Sao anh lại thay số mới rồi?”
“Số kia vẫn luôn có người gọi cho anh, chuyện của công ty bận rộng, cho nên anh mới có một cái điện thoại khác”
Đường Duy đang ở trong nhà Sakahara Kurosawa, cậu vừa xả nước vào.
trong bồn tảm, vừa cầm lấy điện thoại nói với Tô Nhan, “Em có ở nhà không”
Bây giờ đã đỡ mệt hơn chưa?”
“Còn có chút…”
“Mấy ngày nữa anh sẽ đón em đến cục cảnh sát lấy khẩu cung, là chuyện của mẹ Từ Dao trước đó” Đường Duy lạnh lùng nói, đúng là anh rất dễ nói chuyện với cô, nếu đổi lại thành tình huống trước kia, Tô Nhan cũng không dám nghĩ.