*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kurosawa ngẩn cả người ra.
Anh ta hoàn toàn chẳng thể ngờ rằng Lạc Du Du lại có thể phản bác mình như vậy, một đống câu từ đang chờ chực được tuôn ra đều nghẹn ứ trong cổ họng, trong lồng ngực như có một loại cảm xúc khác thường đang dồn lên thành cục, quanh quẩn đè nén ở yết hầu.
Hít một hơi thật sâu Kurosawa nuốt khan hòng chèn ngược mớ cảm xúc này xuống, tiếp đó nói: “Em cứ phải như thế mới chịu được phải không, Lạc Du Du?”
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Lạc Du Du không nói lời nào.
Kurosawa nói: “Lạc Du Du, em nhất định cứ phải như thế à! Anh đi cả một quãng đường tới đây để tìm em, một thân một mình như thế, em đến đón anh một chuyến thì sẽ thiệt thòi lắm hay sao!”
Anh ta lần sờ cổ áo mình theo bản năng, như thể nới rộng ra đôi chút thì anh ta có thể hít thở được nhiều không khí hơn.
“Anh…”
“Anh lúc nào cũng như vậy hết! Lúc nào cũng tự cho mình là đúng rồi quyết định tất cả mọi chuyện!”
Lạc Du Du cầm chặt lấy di dộng, Cố Mang thì hãy còn đang đứng bên cạnh nghe cuộc cãi nhau giữa cô ta và Kurosawa, tình cảnh này đối với một cô gái như cô ta mà nói thì thật sự rất mất mặt, thế nhưng lúc bấy Lạc Du Du cũng chẳng còn tâm trí để mà quan tâm xem có còn mặt mũi gì để mất hay không nữa, cô ta đang bức thiết và thống khổ để tìm cho mình một lối ra, thế nhưng chuyện này thì chẳng có ai có thể kéo cô ta ra khỏi được.
Đây là một miệng vực sâu hoăm mang tên Kurosawa, người đàn ông này làm cái gì, bất kỳ một cử động dù là nhỏ nhất của anh ta cũng sẽ ảnh hưởng đến cô ta.
Cô ta đã nghĩ đến việc kéo giãn khoảng cách, không muốn nhìn thấy bóng dáng của anh ta, không nghe được tin tức từ anh ta là cõi lòng này có thể cố gắng mà vùi sâu hết thảy được, sẽ chôn chặt được tất cả những suy nghĩ trong lòng về lại một góc tận cùng của trái tim.
Thế nhưng anh ta lại đến tận đây.
Kurosawa, anh ta thật tàn nhẫn, cho người ta nảy sinh hy vọng rồi lại hết lần này đến lần khác tát cho cô ta bừng tỉnh khỏi giấc mộng hão huyền.
Lạc Du Du dụi mắt, xác nhận rằng mình không có rơi nước mắt.
Tốt ghê, càng lúc cô ta càng mạnh mẽ hơn rồi, cô ta bảo: “Anh đang ở đâu?”
Câu nói anh ở đâu này bất chợt bật ra làm cho Kurosawa hoảng hốt hồi lâu, như thể trong một thoáng chốc đầu óc anh ta trở nên hoàn toàn trống rỗng đến khi định thần lại thì có phần ngỡ ngàng không dám tin: “Em bảo gì cơ?”
tôi đang ở sân bay” Lạc Du Du xoa xoa mặt mình, tự giễu bật cười một tiếng, tự cười mình quá chừng hèn mọn: “Không phải là đến đến đón cậu ấm nhà anh đó sao, giờ anh đang ở cổng ra sân bay số mấy, tôi qua đón”
Kurosawa như thể nghe được chuyện động trời, miệng cứ mấp máy hồi lâu rồi cũng chịu nhả ra vài con số: “Em…đến đón anh thật à?”
“Không thì sao?”
Lạc Du Du nói với giọng châm chọc: “Ai dám để anh một mình bơ vở lẻ bóng thế chứ, chốc nữa lại đi tìm người nhà tôi khóc lóc ỉ ôi, người thiệt tính ra lại vẫn là tôi. Anh đã đi cả quãng đường dài như thế đến đến tìm tôi rồi, tôi mà không ra đón thì chắc phải lấy cái chết tạ tội quá nhỉ?”
Cô ta cố ý nói như vậy đấy.
Cố tình nói chuyện với anh ta bằng giọng điệu quái gở như vậy.
Nhưng mà…
Kurosawa thì như thấy trái tim mình đập hãng mấy nhịp: “Mới rồi em còn ngắt điện thoại của anh”
“Anh nói địa chỉ luôn đi”
Lạc Du Du cố dằn cơn nghẹn ngào trong cổ họng xuống, cố gắng để bàn thân mình được tỉnh táo, hiện tại cứ phải giải quyết vấn đề trước mắt đi đã, thế nên cô ta cố bình tĩnh mà bảo rằng: “Đừng để ý đến chuyện của tôi, đón anh rồi sắp xếp cho anh là nhiệm vụ của tôi, về phần khác liên quan đến chuyện của tôi, thì không dính dáng gì đến anh hết cả”
Kurosawa nghĩ cứ dứt khoát chờ đến khi gặp mặt cô ta rồi nói chuyện cho rõ ràng bèn báo địa chỉ, tâm mười phút sau thì có người từ đẳng xa tiến lại gần.