Thi Nhân cứng đờ, kiên trì hỏi: “Sao vậy? Café không hợp khẩu vị hả?”
“Lát nữa đưa một ly vào phòng họp. Cô có thể đi rồi.” Tiêu Khôn Hoằng thu hồi ánh mắt, tiếp tục cầm văn kiện lên xem.
Thi Nhân thở phào nhẹ nhõm, cầm khay đựng rời khỏi phòng việc. Tiêu Khôn Hoằng lúc đang nổi giận trông vô cùng cường thế. Đến sau này vào nhà vệ sinh, nghe đồng nghiệp tán dóc, Thi Nhân mới biết Tiêu Khôn Hoằng tức giận là vì dự án làng du lịch. Nhớ lại xung đột trong bữa tiệc lần trước, cô không khỏi lắng chuyện này.
Lúc Thi Nhân trở về chỗ ngồi, người trong phòng thư ký lại gần, khó xử nhìn cô.
“Có chuyện gì vậy?”
Thái độ của đối phương rất cung kính: “Tôi có mấy phần tài liệu muốn đưa đến phòng họp, nhưng tôi còn phải đi in báo cáo nên thật sự không đủ thời gian. Cô có thể đưa giúp tôi không?”
Thi Nhân gật đầu: “Được.”
Dù sao lát nữa cô cũng phải đưa café đến phòng họp.
“Cảm ơn cô.” Đối phương đặt tài liệu lên bàn cô rồi rời đi. Hôm nay tổng giám đốc có vẻ rất nóng tính, ai vào phòng sẽ bị mắng. Nếu Thi Nhân đã là phu nhân trên danh nghĩa thì chắc sẽ khá hơn một chút, dù sao người bị mắng cũng không phải là mình.
Thi Nhân không hề hay biết. Pha café xong, cô bèn cầm tài liệu vào phòng họp. Vừa mở cửa ra, bầu không khí trong phòng họp cũng tương đương với văn phòng lúc nãy. Cô lặng lẽ đến bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng, đặt café và tài liệu lên bàn, sau đó nhanh chóng rời khỏi căn phòng đầy áp lực này.
Một tiếng sau, cuộc họp kết thúc.
Tiêu Khôn Hoằng xoa huyệt thái dương, phát hiện café đặt bên tay đã nguội. Anh gửi tin nhắn cho Thi Nhân: “Đưa thêm ly nữa đến đây.”
Không lâu sau, trợ lý bỗng vui vẻ chạy vào phòng: “Cậu chủ, bên tiệm cầm đồ nói đã tìm được ngọc bội rồi, lần này chắc là thật.”
Trên iPad là mấy bức ảnh chụp ngọc bội, góc độ nào cũng có. Tiêu Khôn Hoằng híp mắt: “Ai đưa tới?”
“Tiệm cầm đồ nói là một cô gái trẻ tuổi, trông có vẻ rất thiếu tiền.”
Lần này chắc là không sai.
Nhớ lại cảnh tượng trong nhà vệ sinh hôm đó, Tiêu Khôn Hoằng gõ mặt bàn: “Thu xếp thời gian, lập tức đến đó.”
Anh vừa rời khỏi phòng họp thì đúng lúc thấy Thi Nhân đưa café đến. Cô phản xạ hỏi: “Cần tôi đưa vào văn phòng hả?”
“Ừ.” Tiêu Khôn Hoằng đáp, sau đó cùng trợ lý rời đi bằng thang máy chuyên dụng.
Thi Nhân cũng không nghĩ nhiều mà đưa café đến văn phòng. Thấy mặt bàn của anh hơi lộn xộn, cô giúp anh sửa soạn lại một chút.
Trong phòng riêng của tiệm cầm đồ, Vương Ngọc San hơi khẩn trương. Cô ta vốn chỉ muốn bán viên ngọc bội của Thi Nhân, nhưng hình như ngọc bội này rất đáng giá, ngay cả ông chủ cũng đích thân ra mặt chiêu đãi mình một cách khách sáo. Cô ta nhàn nhã nhếch môi, ngọc bội càng đắt tiền chứng tỏ nó càng quan trọng với Thi Nhân, bán được thì cô ta lại càng vui vẻ.
Không biết khi nào khách mua bí ẩn mới đến. Cô ta còn muốn bán với giá cao.
Vương Ngọc San cầm gương dặm son môi, lỡ người mua bí ẩn là đại gia đẹp trai thì sao? Bây giờ cô ta đã nghĩ thoáng rồi, Châu Chính Bắc quá nghèo, không thể cho cô ta cuộc sống trong mơ. Sau khi giành Châu Chính Bắc từ tay Thi Nhân, cô ta bỗng phát hiện anh ta cũng chỉ thường thôi.
Cửa phòng riêng bỗng mở ra, Vương Ngọc San vội cất son môi đi. Nhưng khi ngẩng đầu thấy người mua bí ẩn, cô ta không khỏi ngây người, sao lại là anh ta?
Thấy người phụ nữ trong phòng là ai, Tiêu Khôn Hoằng không khỏi cau mày. Anh nhớ rõ hình như cô ta là em gái cùng cha khác mẹ của Thi Nhân.
Thấy Vương Ngọc San, trợ lý cũng rất kinh ngạc. Sao lại trùng hợp đến thế?
Bầu không khí trong phòng riêng trở nên xấu hổ.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn thoáng qua ngọc bội trên bàn, đúng là viên ngọc của mình.
Vương Ngọc San khẩn trương nhìn anh, kích động đến mức không biết nên nói gì bây giờ. Hôm đó sau khi bị đuổi ra trung tâm thương mại, trong đầu cô ta vẫn hiện lên tấm thẻ đen kia. Nếu cô ta cũng sở hữu một tấm thể có thể mua hết cả trung tâm thương mại như thế thì tốt biết mấy. Mặc dù tính cách Tiêu Khôn Hoằng không tốt, thân thể lại tàn tật, nhưng anh ta có tiền.
Vương Ngọc San càng nhìn càng thấy Tiêu Khôn Hoằng đẹp trai, Châu Chính Bắc còn không bằng một sợi tóc của anh. Dù sao cô ta cũng không thật lòng thích Châu Chính Bắc, trước kia làm thế chỉ là vì cướp bạn trai của Thi Nhân mà thôi. Bây giờ Tiêu Khôn Hoằng càng vĩ đại, cô ta đã quyết định thay đổi mục tiêu. Phàm là thứ gì của Thi Nhân, cô ta đều phải cướp lấy.
Tiêu Khôn Hoằng quan sát Vương Ngọc San một lát. Hôm đó cúp điện tối om, anh không thấy rõ cô hầu rượu kia trông như thế nào, nhưng tìm khắp gái hầu rượu của quán bar Moonlight mà vẫn không tìm thấy. Bây giờ anh mới biết, có lẽ cô ta không phải là gái hầu rượu.
Ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng tối đen, lên tiếng: “Đêm hôm đó ở quán bar Moonlight tôi không dùng biện pháp tránh thai, cô có mang thai không?”