Tả Diên Nghi bị câu nói của anh làm cho điêu đứng
Ghê tởm.
Đây là từ để Tả Dật hình dung về bác gái của mình. So với sự điên khùng của An Trác thì bà cũng không hơn ông ta là mấy. Bí mật về kế hoạch của 5 năm trước trong phút chốc bị phanh phui tất cả, trong ngần ấy thời gian Tả Diên Nghi một mực giấu kín việc này, ngoài miệng thì nói sẽ làm mọi cách để làm sáng tỏ cái chết của con trai nhưng sự thật lại khác.
“Tả Dật, cậu có biết trước mắt là bác gái cậu không? Lại dám ăn nói với tôi như vậy.”
Tả Diên Nghi vì thẹn quá mà hóa giận, bà vừa nói vừa dùng sức vươn người đứng dậy nhưng vì Tả Dật áp quá sát không thể cử động nổi.
“Trước khi nói người khác thì hãy nhìn lại bản thân mình đã.” Tả Dật nét mặt lạnh tanh nói tới.
Dưới cái nhìn của anh hiện giờ Tả Diên Nghi giống như một con cá bị mắc trong lưới, dãy lên từng hồi chỉ có điều làm vậy cũng vô dụng, căn bản không thoát ra được khỏi tấm lưới do chính tay mình tạo nên. Kết quả ngày hôm nay toàn bộ đều do Tả Diên Nghi một tay tạo nên chỉ vì muốn thỏa mãn sự trả thù của mình.
An Kỳ nhìn người phụ nữ đang bị áp trên ghế, cho đến bây giờ cô cũng không thể ngờ trong một nốt nhạc lại liên quan tới nhiều người như vậy, ba cô cũng có một phần.
“Là ba cháu chủ động tới tìm bác?” An Kỳ hướng tới Tả Diên Nghi hỏi.
Bà ánh mắt điềm nhiên nhìn cô, giọng nói khác hẳn với lúc nói với Tả Dật có đôi phần khiêu khích:
“Còn sao nữa? Sao nào, nếu như không tin thì cô có thể trở về hỏi trực tiếp cha mình.”
An Kỳ lòng bàn tay nắm chặt lại. Nếu như lời nói của bà toàn bộ đều là sự thật thì há chẳng phải chính An Trạnh đã một tay gián tiếp khiến cô bị vô oan cho tội giết người. Những mảnh thủy tinh vỡ vụn của tách trà bị Tả Diên Nghi ném khi nãy rơi xung quanh mặt sàn, trà bị đổ ra tung tóe, tách trà đã không trúng vào người Tả Dật.
Tả Dật bỗng ngả người ra sau không còn ý định áp sát bà:
“Bác gái, những gì mà bác che giấu có thể sẽ là bằng chứng trước tòa đấy.”
Là anh đang cảnh báo, Tả Diên Nghi sau khi anh buông lỏng lập tức đứng hẳn dậy làm điệu bộ tránh xa, nghi ngại nhìn anh:
“Cậu nói vậy là sao?”
Tả Dật bình thản đút hai tay vào trong túi, thong dong nhìn bà:
“Bác là người thông minh, cũng không cần phải giải thích nhiều lời.”
Nói đoạn anh tiến tới chỗ An Kỳ cầm tay cô bước ra ngoài. Tả Diên Nghi đứng đằng sau khuôn mặt bỗng chốc trở nên trắng bệch nói vọng ra:
“Tả Dật, cậu không thể làm vậy.”
Nếu đúng như anh nói vậy chắc chắn bà sẽ phải ngồi tù. Không được, dù có phải chết bà cũng sẽ không thể ở một nơi chỉ vẻn vẹn có bốn bước tường, ngày ngày có người canh gác như vậy. Nhất quyết không thể.
Tả Dật nghe thấy rất rõ tiếng nói vọng của bà anh làm như không có gì, một mực dẫn An Kỳ ngồi vào trong xe ra khỏi dinh thự. Hai người sau khi đi ra khỏi một đoạn đường, lúc này An Kỳ mới quay ra hỏi anh:
“Anh định tố cáo bác gái mình sao?”
Tả Dật một bên lái xe, khóe miệng hơi nhếch lên mà nói với cô:
“Bác gái thì đã sao, bà ta tự làm thì tự chịu, anh cũng chỉ là thoe đúng pháp luật thôi.”
An Kỳ không hỏi gì thêm, ánh mắt nhìn về phía trước. Trong đầu cô bây giờ chỉ hy vọng rằng những gì mà Tả Diên Nghi nói về ba mình tất cả đều là nói dối. Đang suy nghĩ miên man, bất thình lình cánh tay được lấp đầy, An Kỳ cúi xuống là Tả Dật đang nắm lấy tay cô, anh còn nói:
“Anh đưa em đến một nơi.”
An Kỳ không nói chỉ im lặng nắm chặt lấy tay anh thay cho câu trả lời. Một lúc sau chiếc xe dừng lại tại một tiệm tạp hóa ven đường, Tả Dật quay sang cô:
“Chờ anh một chút.”
Anh mở cửa bước xuống đi vào trong tiệm. Khoảng chừng hai phút sau, Tả Dật bước ra trên tay là đang cầm một túi ni lông. Vào trong xe anh đưa cô cầm lấy rồi cho xe chạy tiếp tục. An Kỳ mở ra thì thấy bên trong toàn là bia, An Kỳ nói:
“Sao tự dưng lại đi mua nhiều bia thế làm gì?”
Tả Dật không nói gì chỉ chuyên tâm vào lái xe, cô thấy vậy cũng không hỏi thêm nữa. Một lúc sau, lần này chiếc xe dừng lại tại một bãi cỏ xanh mướt, có vẻ là ở đây Tả Dật kêu cô xuống xe. Thời tiết hôm nay dịu mát lạ thường, là mùa thu đang đến mang theo những cơn gió nhẹ dịu. Hai người cùng ngồi xuống bãi cỏ, giờ An Kỳ đã biết anh mua nhiều bia đến vậy là để làm gì.
“Muốn tâm sự gì sao?”
Tả Dật nhìn lên trời cao, tâm trạng được thả lỏng:
“Không có gì tâm sự cả, chỉ là muốn đưa em đến đây thôi. Thả lỏng tâm trạng.”
An kỳ đột nhiên bật cười, cô là lần đầu tiên thấy anh như vậy.
“Có gì đáng cười sao?”
Thấy cô tự nhiên cười lên Tả Dật hỏi.
“Không có, chỉ là anh bây giờ thật sự rất khác với mọi ngày, có chút lạ thôi.”
Nói đoạn cô mỏ túi ni lông ra lấy trong đó hai chai bia, cô một chai anh một chai. Giờ mới để ý, có bia nhưng không có dụng cụ mở bia, uống kiểu gì. Tự nhiên một chia bia đã mở sẳn nắp xuất hiện trước mắt, An kỳ quay ra là anh đã mở nó rồi đưa cho cô, sau đó anh lại lấy chia từ trong tay cô cầm về mình, đưa nắp bia lên miệng để mở.
Tả Dật uống một hơi, nhận thấy nãy giờ An Kỳ vẫn nhìn mình chằm chằm rồi bản thân cũng cúi xuống nhìn thì bật cười:
“Giờ cảm thấy có phải anh rất ngầu không?”
An Kỳ bị câu nói của anh một lần nữa cười thành tiếng:
“Có chút.”
Trên một bãi cỏ, có hai người ngồi đó tay cầm chia bia nhìn nhau cười vui vẻ, nếu như không biết mà nhìn vào thì lại tưởng hai người có vấn đề gì đó.
“Đã thoải mái hơn tí nào chưa?”
Sau một tràng cười, Tả Dật nhìn An Kỳ hỏi tới. Cô cũng vì cười nhiều miệng cũng có chút mỏi nhưng ngược lại bản thân lại cảm thấy rất sảng khoái:
“Khá hơn rồi. Cảm ơn anh.”
Thực sự cô muốn cảm ơn anh, bởi có anh mà cô mới biết được chân tướng thực sự ngày đó, bởi có anh mà cô mới nhớ lại tất cả những đoạn kí ức đã bị lãng quên dù là đau thương nhưng chí ít nó cũng giúp cô đối diện với sự thực. Và cuối cùng cảm ơn anh vì khi biết tất cả mọi chuyện anh vẫn chọn cách ở bên cô, tiếp sức cho cô.