An Kỳ sững người chết lặng, không chỉ riêng mình cô mà ngay cả Tả Ngiêm với Hàn Tử Kỳ đều kinh ngại, họ không thể ngờ rằng anh lại thẳng thừng nói ra như vậy.
Lòng bàn tay khẽ buông lỏng, cả người cô được một trận kinh động, hai mắt mở tô ra nhìn người đàn ông đứng bên mình như không tin nói:
"Anh, vừa nói gì?"
Tả Dật bất chợt buông tay cô đồng thời nắm lấy hai bả vai xoay về đối diện với mình. Anh có thể thấy rõ sự hốt hoảng khi nhìn vào ánh mắt An Kỳ. Tả Dật biết mình là vậy là rất tàn nhẫn với cô, không khác gì đang từ từ vạch trần cởi bỏ tất cả lớp giáp trên người cô.
"Em không nghe nhầm. Em cùng anh họ anh đã từng yêu nhau, rất thắm thiết."
Tử Hùng.
Đối với tên này An Kỳ không hiểu sao khi Hàn Tử Kỳ nhắc đến cô liền có cảm nhận, cô nhẩm trong đầu không biết bao nhiêu lần mà mỗi lần như vậy lại càng thấy sâu sắc nhưng khi chính Tả Dật nói ra cô chỉ cảm thấy, rất đau.
Tận sâu bên trong giống như bị đào sâu vào kí ức đến nỗi trống rỗng. An Kỳ vô thức siết chặt tay, vì đâu mà nó lại đau đến vậy, bản thân đã quên những gì, mảnh kí ức đã sót những gì, tất cả hoàn toàn là con số không.
"Thằng bé vì bạn gái nó mà chết."
Tả Nghiêm lên tiếng, ánh mắt chiếu thẳng vào người con gái trước mắt.
Chết, chết rồi sao? Là vì cô sao?
An Kỳ đến giờ không nhận thức được rằng chính mình đã nghe những gì, chỉ thấy bọn họ hết thảy ai nấy đều chĩa vào cô mà nói. Đột nhiên nhớ lại câu nói của Tả Diên Nghi, không thể nào.
"Tại sao lại chết?"
Phải nhọc nhằn đến mức nào An Kỳ mới có thể hỏi được câu này, phải đè nén đến mức nào cô mới gồng mình cùng họ nói chuyện này, tất cả cô đều không có hồi ức.
Tả Nghiêm tay nắm thành quyền, bản thân không muốn nói và cả Hàn Tử Kỳ cũng vậy. Cho dù có thế nào thì người chết cũng là cháu ông, đã nhiều năm trôi qua sụe tự trách và cảm giác tội lỗi đã dày vò tâm trí Hàn Tử Kỳ, bà vô cùng hối hận.
"Tai nạn xe mà chết."
Càng ngày An Kỳ càng thấy những gì cô nghe hiện tại hoàn toàn giống với lời Tả Diên Nghi từng nói. Người con gái đó là cô, người chết là bạn trai cô và chính cô là người gây là cái chết thảm thương đó.
Hô hấp ngày một khó khăn.
Tả Dật chợt ôm chặt cô vào lòng, anh hối hận phần nào khi đã để cô chịu sự dày vò, ép cô phải nhớ lại tất cả những đoạn quá khứ đó, lực vì đó mà càng siết chặt hơn.
Anh sai rồi.
"Tin tôi, tin chính bản thân mình."
Từ tai truyền đến một làn ấm nóng, chất giọng Tả Dật vốn trầm An Kỳ tai chợt run lên, cùng anh ôm chặt lấy. Bất chợt Tả Dật thấy đằng sau lưng nhói nhói, anh nhận ra An Kỳ đang bấu lấy mình, ra sức bấu chặt, hơi thở gấp gáp của cô truyền đến, mỗi lúc một nhanh.
Đôi lông mày nhíu chặt lấy, toàn thân run lên từng hồi có ôm thế nào cũng không ngừng, anh đành phải mặc cô cảm nhận bởi cho dù có làm gì cũng thể thể với tới tâm trí An Kỳ bây giờ.
Tình huống này Tả Dật phải mất mấy giây mới hiểu ra. An Kỳ là đang nhớ lại tất cả, những đoạn kí ức bị chôn vùi giờ đây giống như thước phim xuất hiện trong tâm trí An Kỳ.
Gió, xăng xe vương đầy đường cùng tiếng phanh xe và tiếng thét chói tai
"Chạy, mau chạy đi."