Ánh lửa cháy rựng chiếu sáng một góc rừng, một nam một nữa ngồi cạnh nhau trên một cành gỗ bất dĩ chỉ đủ cho một người khiến khoảng cách giữa hai gười gần như là không có. Một chiếc áo bên trong chứa đầy táo được xử lý hơn nửa, An Kỳ cầm một quả lên cắn, sắc ngọt của táo lan toả trong miệng, tiếng giòn giòn từng miếng phát ra, rất thoả mãn. Hoa quả trong rừng là thứ ngon nhất, tươi nhất trên đời thậm chí chúng còn miễn phí. An Kỳ chốc chốc lại lấy một quả đưa lên miệng, Tả Dật bên cạnh nhìn tướng ăn của cô không mấy ngạc nhiên, cái tướng này sáng nay anh đã được chỉ giáo rất chân thực.
"Tay anh làm sao vậy?" Trong lúc lấy thêm một quả An Kỳ có quét qua cánh tay đã được băng lại hoàn chỉnh của Tả Dật.
Tả Dật không nhìn nó chỉ đơn giản lấy mộg quả táo đưa cho cô, An Kỳ nhận lấy cắn một miếng như ánh mắt vẫn dừng lại trên cánh tay Tả Dật.
"Không cẩn thận bị rắn cắn thôi." Anh nói.
An Kỳ nghe vậy bất chợt nhìn xuống chiếc áo không còn nguyên vẹn của Tả Dật, sau đó lại nhìn xuống cánh tay mình cảm thấy bản thân vô tình huỷ hoại "tài sản" của người khác. Chiếc áo bị xé hai mảnh mặc dù không quá nhiều nhưng nếu cử động mạnh một chút rất có thể để lộ phần bụng, An Kỳ nghĩ tới cảnh tượng đó bất chợt nuốt nước bọt.
"Không cần bận tâm." Tả Dật chợt lên tiếng sau khi thấy ánh mắt của cô không rời khỏi vết xé trên chiếc áo.
An Kỳ giống như bị bắt tại trận, cô vội quay đi nhưng gương mặt lại bất giác ửng đỏ, Tả Dật thấy điều này nói thực anh không nghĩ tới An Kỳ sẽ có mấy hình dung háo sắc như vậy:
"Mặt cô sao đỏ lên rồi?"
Đột nhiên bị hỏi vậy An Kỳ chợt ho khan hai tiếng, giọng nói cũng cao lên:
"Làm gì có, anh nhìn nhầm rồi."
Tả Dật "ồ" một tiếng cũng không nói gì thêm. An Kỳ hơi thở có phần gấp gáp, cả người vì thế mà nong nóng, cô không phải là loại con gái háo sắc gì nhưng dù sao cũng là con gái, trong tình huống như vậy cũng không thể coi như không có gì được. Người đàn ông như này bên cạnh quả thực nguy hiểm. Bầu trời giờ đã tối đen, không gian xung quanh tràn ngập sự u ám bên cạnh còn phải đề phòng bọn thú dữ, ngộ nhỡ đột nhiên bị tấn công.
"Vừa rồi cô nói gặp được một người thợ săn." Tả Dật quay sáng An Kỳ hỏi.
An Kỳ điều chỉnh lại biểu cảm, quay trở về bộ dạng thường ngày nói:
"Đúng vậy, anh ta nói như thế."
Tả Dật im lặng. Điều này không phải là không có lý, dù sao phía trên cũng có một ngôi làng nhỏ, người dân sinh sống tập trung tại một chỗ có xuất hiện thợ săn cũng phải là điều gì lạ.
"Cô hỏi được gì không?"
An Kỳ nghe Tả Dật hỏi vậy liền nhớ tới, vội lấy trong túi một mảnh áo cô cho là của A Tiêu đưa cho anh xem, đồng thời nói:
"Tôi có hỏi là ở đây có thường xảy ra vụ nắt cóc trẻ em không thì anh ta nói không. Đây là tôi thấy được ở hướng rẽ, vì nó mà tôi mới lạc Hạ Lâm mà vào đây."
Tả Dật nhận mảnh áo từ tay An Kỳ hướng tới ánh lửa để quan sát. Ngoài những sợi chỉ nhỏ xung quanh ra thì không thấy có gì bất thường.
Người đàn ông đó nói vậy cũng có thể đúng, vì bản thân anh ta là thợ săn nên hầu như thời gian toàn ở trong rừng, nếu có bất kì vụ việc gì xảy ra chắc chắn anh ta là người biết đầu tiên. Vì vậy nếu A Tiêu có đi vào đây hay bị bắt cóc thì người đàn ông không thể không nhìn thấy. Dường như tất cả đều đang đi vào ngõ cụt.
"Phía anh thế nào?" Nếu chỗ bọn cô không có thì chí ít phía bọn họ cũng phải lấy được một chút thông tin.
Tả Dật đưa trả mảnh áo cho An Kỳ, lắc đầu nói:
"Không có thông tin gì. Tôi có gặp bọn trẻ chơi cùng thằng bé, chúng nó đều nói lúc đó thấy nó đi một mình."
Phía bên cô không có, phía bọn họ cũng không vậy rốt cuộc A Tiêu đã đi đâu? Cả hai lối rẽ đều đã được bọn họ tìm kiếm nhưng đều không thấy. Lẽ nào A Tiêu không còn ở đây nữa?
"Chẳng nhẽ thằng bé không còn ở đây?" An Kỳ hỏi bằng giọng nghi hoặc.Tả Dật bên cạnh lập tức phủ nhận:
"Không thể, người dân xung quanh đây không nhiều chỉ cần thấy ai xa lạ bọn họ có thể nhận ra, huống hồ một đứa trẻ chỉ mới 8 tuổi, nó không thể tự mình làm việc đó."
An Kỳ nghĩ cũng phải, xem ra là cô đã quá lo lắng rồi.
Tại nhà Thẩm Chân, bốn người đều có mặt đầu đủ ngồi lại tại bàn ăn. Thẩm Chân đứng ngồi không yên, hai tay nắm chặt lại với nhau, ánh mắt không ngừng nhìn ra ngoài sân, còn Cảnh Hạo ông ta hai tay vò đầu bứt tóc, giờ bọn họ đều lo lắng cho cả ba. Đột nhiên phía ngoài có tiếng động, ngỡ tưởng bọn họ trở về Thẩm Châm vội vàng liền chạy ra, ba người phía sau cũng đi ra xem. Vì trời quá tối nên bọn họ không nhìn rõ được người ngoài cổng là ai nhưng cái bóng nhìn kĩ thì không phải, chủ có một người. Thẩm Chân dừng ở trước sân hỏi:
"Ai vậy?"
Người ngoài cổng từ từ cất giọng:
"Có thể mở cửa được không?"
Thẩm Chân và Cảnh Hạo nghe giọng nói này thì lạ hoắc còn Hạ Lâm quá đỗi quen thuộc, Trịnh Vĩ bên cạnh có cảm giác ngờ ngợ hình như đã nghe qua ở đâu. Hạ Lâm vội lên tiếng:
"Bách Dạ."
Bách Dạ đứng ngoài nghe thấy Hạ Lâm gọi mình liền nói:
"Hạ tiểu thư."
Ba người còn lại đều nhìn về Hạ Lâm, Trịnh Vĩ nghe gọi tên này thì mới nhớ ra, hai người còn lại mang mắt mặt mù mờ.
"Tiểu Hạ, cháu quen người này sao?" Thẩm Chân lên tiếng.
Hạ Lâm tiến lên chỗ Thẩm Chân nói:"Dì, đây là người bên cạnh An Kỳ. Là bạn chứ không phải là địch đâu, dì cứ mở cửa cho anh ý đi."
Thẩm Chân sau khi nghe nói là người quen của An Kỳ mới vội tiến đến mở cửa:
"Thật xin lỗi, tôi không biết cậu là người quen của hai đứa, mời cậu vào."
Bách Dạ được Thẩm Chân mở cửa liền nói:
"Cảm ơn bác. Không sau đâu dù sao cũng là lần đầu gặp mặt."
Sau khi bốn người họ trở về, Hạ Lâm nhận được cuộc gọi của Bách Dạ. Vì mãi mà không thấy cô trở lại nên anh gọi hỏi xem có chuyện gì, Hạ Lâm xong khi nói hết mọi chuyện cho anh nghe thì lập tức đến đây.
Hạ Lâm đi tới phía Bách Dạ, nhìn về phía sau thấy không có ai hỏi:
"Anh đến một mình sao?"
Bách Dạ nói:
"Tôi không muốn để ông chủ và phu nhân biết nên một mình tới đây. Hạ tiểu thư, An tiểu thư sao rồi?"
Hạ Lâm nghe anh nhắc đến An Kỳ sắc mặt thay đổi, đôi mắt rủ xuống nói:
"Vẫn chưa về. Tả Tổng đi tìm nhưng cũng mất tích luôn."
Bách Dạ nghe Hạ Lâm nói tới Tả Dật anh chợt có chút biến sắc:
"Chủ tịch Tả Thị?"
Nói đến đây Bách Dạ mới để ý, phía sau Hạ Lâm còn có hai người đàn ông, một người nhìn rất lạ còn người kia có chút quen mắt. Bách Dạ quan sát kĩ thì mới nhận ra đó là Trịnh Vĩ.
"Phó tổng Trịnh."
Trịnh Vĩ cuối cùng cũng được phát hiện ra, nhanh chónn tiến tới chào hỏi:
"Thư kí Bách."
Hạ Lâm nhìn hai người, cô thấy bản thân nên giải thích một chút rồi kể lại cho Bách Dạ nghe. nghe xong anh cũng không mấy bận tâm tới chuyện này, Thẩm Chán bên cạnh thấu tất cả đều đứng đay cũng có chút bất tiện liền nói:
"Thôi, ta vào trong rồi bàn tiếp."
Mộ người nghe nói có lý liền kéo nhau vào, giờ đây bọn họ có thêm một cái đầu nữa.
Tả Dật lấy điện thoại thấy giờ cũng không còn sớm, không thể đi tiếp trong tình hình này, định hướng sang An Kỳ thì đột nhiên thấy một bên vai có chút nặng. Tả Dật nhìn xuống thì thấy đầu An Kỳ đang ở trên vai anh, hai đôi mắt nhắm lại, hai tay bất giác ôm lấy người. Tả Dật liền lấy chiếc áo bỏ mấy quả táo ra để một bên, nhẹ nhàng phủi đi ít lớp bụi lặng lẽ đắp lên người bên cạnh. Có lẽ thoải mái An Kỳ bất giác cọ cọ vài cái vào vai anh ngủ thiếp, Tả Dật nhìn xuống người con gái bên cạnh, đây là lần đầu anh quán sát cô ở cự ly gần thế này, qua ánh lửa gương mặt cô càng trở nên mĩ miều, chợt có vài lọn tóc rủ xuống gò má, Tả Dật nhẹ nhàng đưa tay vén lại phía sau, bất giác khoé miệng anh cong lên.