Một tuần sau đó, hôm nay là ngày 30 tết. Đáng lý cưới xong hai người họ dự định đi hưởng tuần trăng mật nhưng lại vướng là tuần tết, không thể làm gì hơn đành phải để qua dịp này.
Buổi sáng, hai vợ chồng Tả Dật đi tới đồng cảnh sát để thăm hỏi An Trạch, cũng bởi lẽ là đã tết, dù vẫn chưa hết năm nhưng An Kỳ vẫn muốn tới chúc tết ba sớm.
“Làm hai con phải vất vả đến đây rồi.” An Trạch nói.
An Kỳ lắc đầu:
“Là việc nên làm mà ba, dù biết sớm nhưng bọn con vẫn muốn tới chúc tết ba.”
An Trạch nhìn cô con gái, nơi đánh mắt bất chợt có hơi ướt:
“Hai đứa chỉ cần hạnh phúc, thương yêu nhau đã là lời chúc quý giá nhất rồi.”
Làm cha mẹ ai cũng muốn con cái mình được hạnh phúc, lấy được bạn đời như ý. Ông ở trong tình cảnh hiện tại cũng là do năm ấy quá nhu nhược, nếu như ông quyết đoán hơn chút nữa thì có lẽ mọi chuyện đã khác.
Nhưng tất cả đã không còn quan trọng nữa rồi, chỉ cần con gái ông được như ý thì cái gì cũng không quan trọng.
Ba cha con ngồi hàn huyên với nhau một lúc, An Kỳ cùng Tả Dật phải ra về. Trước khi đi, cô nói:
“Ba nhớ giữ gìn sức khỏe, phải ăn uống thật đầy đủ đấy.”
Ông mỉm cười, xoa đầu cô con gái:
“Được rồi, được rồi. Con bắt đầu giống mẹ con rồi đấy.”
“Cũng là tốt cho ba thôi mà.”
Vốn dĩ hôm nay hai nhà nội ngoại cũng có làm bữa cơm nhưng trước đó mấy hôm họ cũng đã làm bữa tất niên rồi, hôm nay đôi vợ chồng trẻ chỉ muốn có thời gian riêng nên khi đi thăm An Trạch liền trở về nhà.
“Em muốn ăn gì?” Tả Dật ôm lấy vợ hỏi.
Mấy ngày lễ tết này, An Kỳ chỉ muốn ăn những món truyền thông, ngoài ra thì cái gì cũng không có hứng cho lắm.
“Anh làm món truyền thông là được rồi.”
Tả Dật hôn cô một cái rồi sắn tay vào nhà bếp làm cơm.
Mặc dù cô không phải là tiểu thư kênh kiệu nhưng dù sao vẫn được chiều từ bé nên mấy chuyện bếp núc cô không cần đụng tay. Còn Tả Dật lại khác, anh dù sao cũng tự lập từ nhỏ nên mấy việc này anh cũng thành thạo.
Dù sao đối với anh trong nhà chỉ cần một người biết cơm nước là được.
An Kỳ theo vào bếp, ngồi xuống nhìn anh chuyên tâm làm cơm, trong lòng chợt thấy ấm áp. Cô không cần cuộc sống quá xa hoa phù phiếm, chỉ cần sống qua những ngày bình yên bên cạnh người mình yêu thương, vậy là mãn nguyện rồi.
“Nhìn gì anh vậy?”
Thấy cô đang nhìn mình thất thần, anh hỏi.
An Kỳ hoàn hôn, đi tới ôm lấy anh:
“Chỉ là muốn nhìn thôi. Có được không?”
Tả Dật bật cười, một tay làm cơm còn một tay cầm lấy cánh tay đang ôm chặt của cô:
“Em muốn gì cũng được.”
Ngày tết chỉ cần như vậy là đủ.
Tối đó, hai người đang ngồi xem chương trình xuân, chợt An Kỳ có người gọi tới
“Tiểu Kỳ, mùng ba này có bận gì không?” là Hạ Lâm gọi tới.
Bây giờ cô đã là người có chồng, mùng 1 mùng 2 phải đến hai nhà nội ngoại, về điều này Hạ Lâm cũng biết nên mới rủ họ hôm mùng 3.
“Mùng 3 à? Không có. Sao vậy?”
“Mùng 3 này gặp nhau đi, Dương Lãnh nói mùng 6 anh ấy phải về bên kia rồi.”
An Kỳ đáp một tiếng rồi cúp máy. Nhìn sang chồng mình nói:
“Hạ Lâm rủ mùng 3 gặp mặt, Dương Lãnh sắp về kia rồi.”
Anh nói:
“Vậy thì gặp đi, dù sao hôm đấy mình cũng không có kế hoạch gì.”
Sau khi chương trình xuân kết thúc, thời gian chỉ còn 10 phút là sang năm mới. Đôi vợ chồng lên tầng trên đợi chờ khoảng khắc thiên liêng ấy.
Nghĩ tới nơi này diễn ra màn cầu hôn độc lạ kia của anh, cô không khỏi tò mò:
“Cái màn cầu hôn kia, là ai chỉ anh vậy?”
Anh không nghĩ gì mà nói thật:
“Không có ai, là anh tự nghĩ ra đấy.”
À vậy sao.
Cô cứ tưởng là ý tưởng của Trịnh Vĩ.
Dứt lời, đột nhiên truyền tới âm thanh, bầu trời bỗng sáng rực lên.
“Năm mới đến rồi. Chồng yêu, chúc mừng năm mới.”
An Kỳ quay lại nói với anh.
“Vợ yêu, chúc mừng năm mới.”
Dưới màn pháo hoa rực rỡ kia, làn môi hai người dán vào nhau, hơi ấm truyền tới khiến cho xúc cảm càng trở nên rõ rệt.
“Vợ ơi.” Bỗng nhiên anh gọi cô.
“Hử?”
Anh ghé sát vào tai cô:
“Mình có con đi.”
An Kỳ nghe vậy không nói gì, nép mình vào trong lồng ngực anh, đại ý là cô cũng không có vấn đề gì.
Được sự đồng ý của vợ, Tả Dật sung sướng bế cô lên đi về phía phòng ngủ.