Ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện, Jason điềm tĩnh trả lời: "Tôi hiểu, nhưng... nếu là cậu, cậu sẽ như thế nào? Cậu thật sự không muốn biết một chút gì, có thể không vướng bận mà đứng ngoài cuộc xem như không biết gì hay sao? Thomas, tôi thật sự không làm được!"
Nói dứt lời, Jason một hơi uống cạn ly rượu trên tay, tựa như một lời trăn trối cuối cùng. Nếu như hôm nay không rõ ràng, anh ta sẽ không có cách nào kiềm chế bản thân, có thể làm ra những chuyện mất khống chế.
"Jason!"
Thomas đanh giọng gọi, mi tâm cũng đã muốn hằn một đường sâu vì bất lực. Người bạn này của anh đã thực sự rơi vào vực sâu vạn trượng không lối thoát.
Xem ra phải nói với cậu ta mọi chuyện rồi, chỉ hi vọng cậu ta thận trọng kiềm chế, nếu không những chuyện sau đó, không ai có thể kiểm soát được.
Thomas thở dài một hơi: "Được rồi, tôi chịu thua cậu!"
Tóm tắt một lượt không quá hai mươi câu, Thomas đăm chiêu nhìn người ngồi bên cạnh, cất giọng đầy thận trọng: "Đó là tất cả những gì tôi biết thông qua JK, cậu ta đã điều tra theo chỉ thị của William, tôi nghĩ sẽ không sai biệt lắm!"
Jason trầm tư day day mi tâm, trong lòng tựa như được mở ra, thế nhưng lại có một tảng đá khác đè nặng khiến anh thật sự khó thở. Sự thật này thật khiến anh khó lòng nuốt trôi.
Anh ta chưa từng nghĩ người con gái mà anh để tâm lại có một quá khứ thương tâm mà không oán hận. Cô quá đỗi thiện lương, sao ông trời lại có thể tàn nhẫn đối với người con gái mỏng manh yếu đuối như vậy? Những gì cô phải trải qua thật sự quá sức chịu đựng của con người!
"Jason!"
Nhìn người anh em đang chìm trong suy nghĩ của bản thân mà dường như quên mất một người đang hiện hữu trước mặt, Thomas cất giọng gọi hồn anh ta trở lại.
Jason ngẩng đầu nhìn Thomas nở nụ cười gượng gạo mang theo chút khẩn cầu: "Thomas, tôi...!"
Anh ta ngập ngừng một chút, bàn tay vô thức siết lại thành quyền. Hít một hơi sâu, sau đó nhìn thẳng người anh em chí cốt, anh lên tiếng: "Tôi muốn tham gia vào vụ này, tôi thật sự muốn làm chút gì đó, xin cậu!"
Thomas dường như cũng có thể đoán ra tâm tư của cậu ta, cho nên cũng không tỏ ra quá mức sửng sốt, đáy mắt chỉ khẽ ánh lên một tia dị thường, sau đó lắc đầu.
"Tôi không phải không muốn cho cậu tham gia, chỉ là mọi việc đã được an bài, cậu cũng chỉ có thể đứng một bên nhìn mà thôi. William một khi đã ra tay thì không hề có kẽ hở, cậu ta chỉ đang muốn vờn đối phương. William là con người như thế nào, tôi và cậu không phải đều rất rõ ràng hay sao? Hiện tại Lily còn tự mình tham gia vào, cậu nghĩ còn cần đến chúng ta động tay? Cô ấy rất kiên cường, không yếu đuối như cậu nghĩ đâu."
Jason vô lực buông mi mắt xuống. Anh biết Thomas là đang nói sự thật, cũng là đang nhắc nhở anh ta.
Phải, anh so với William còn kém xa, cả về quyền lực lẫn thủ đoạn. Cho nên, anh vẫn là chưa đủ tư cách để được mang ra so sánh cùng hắn.
Nở nụ cười tự giễu, Jason từ tốn nói: "Tôi biết rồi, cảm ơn cậu! Vậy... khi nào William bắt đầu kế hoạch?"
Thomas đăm chiêu nhìn Mark, sau đó lên tiếng: "Đã bắt đầu từ lâu, chỉ là chưa trực tiếp ra mặt. Ngày mai tôi đến công ty sắp xếp một chuyến. Có lẽ đầu tuần sau, trễ nhất là thêm một tuần nữa, Lily sẽ trực tiếp tiếp quản chi nhánh ở đây, với thân phận Giám đốc điều hành."
"Tôi có thể đi cùng cậu hay không?"
Thomas vừa nói dứt lời thì Jason cũng cất giọng. Anh ta chính là không quản được chính mình, cứ vẫn không chịu đứng ngoài cuộc.
Nhìn sự kiên định mang theo vài tia cầu khẩn trong mắt đối phương, Thomas cũng đành phải bất lực gật đầu: "Cậu tự lo liệu, đừng làm ra chuyện gì quá phận là được, tôi cũng không muốn lúc ấy phải đứng ra thu dọn tàn cuộc này. Còn có, tình cảm anh em của chúng ta, cậu không cần khiến nó rạn nứt!"
Không đợi Jason nói thêm câu nào, Thomas liền đứng dậy vỗ vai anh ta: "Tôi đi trước, ngày mai còn nhiều việc phải giải quyết."
"Được!" Jason nở nụ cười miễn cưỡng, nhẹ gật đầu.
Thomas đi rồi, anh ta một mình ngồi đó uống thêm vài ly. Tửu lượng của anh không tồi nên cũng không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại càng thêm tỉnh táo.
Trong đầu anh ta bất giác lại nhớ đến khuôn mặt phiền muộn ưu sầu của cô khi lần đầu tiên trông thấy cô, cho đến nụ cười rực rỡ của cô khi ở bên cạnh William, vẫn không cho rằng đó là cùng một người. Cho đến hôm nay, khi biết được cô đã trải qua những gì, cuối cùng anh cũng hiểu.
Cầm ly rượu trên tay, lắc lắc thứ chất lỏng màu vàng bên trong, ánh mắt anh ta bắn ra hung quang rét lạnh, khoé miệng khẽ giương lên nở nụ cười tàn nhẫn, liền sau đó lại ẩn chứa một tia dịu dàng hiếm thấy, khẽ lẩm bẩm trong miệng: "Lily, anh sẽ giúp em đòi lại công đạo, anh sẽ khiến gã ta phải trả giá!"
Chủ nhật, sau khi tiễn chân người nhà của Tề Phong trở về Mỹ, Tần Nhã Linh cùng hắn trở về căn biệt thự của mình lúc này vừa vặn giờ cơm tối.
Dùng cơm xong, thím Ngô đưa cho hắn một hộp giấy nhỏ, lên tiếng: "Mấy hôm trước bên chuyển phát có gửi cho con gói bưu phẩm. Mấy nay lu bu nhiều việc nên thím quên mất."
"Cám ơn thím."
Tề Phong cầm lấy rồi xem xét một chút, chỉ thấy tên cùng địa chỉ người nhận mà không có chút thông tin nào về người gửi. Là người đứng đầu sóng ngọn gió nhiều năm, dĩ nhiên hắn có thể đoán ra bên trong chắc chắn không phải thứ tốt lành gì. Lại nói, bưu phẩm này lại được gửi đến trong nước, không phải từ nước ngoài, lại gửi đích danh cho hắn, không khó đoán ra dụng ý của đối phương. Chỉ có điều, mục đích chính của họ là nhằm vào hắn, hay nhằm vào người con gái đang ngồi cạnh hắn đây?
Quay đầu sang nhìn người ngồi bên cạnh, thấy cô đang chăm chú gọt vỏ táo thì hắn thấy vô cùng an bình. Cảm giác khi mỗi lần nhìn sang bên cạnh đều thấy bóng dáng người phụ nữ của mình thật sự hạnh phúc.
Lưỡng lự một hồi hắn cũng quyết định mở ra. Hộp giấy chỉ lớn bằng bàn tay nhưng bên trong lại toàn giấy vụn.
Mò mẫm một hồi trong mớ giấy vụn ấy, cuối cùng hắn cũng tìm ra vật được giấu bên trong, chính là một chiếc thẻ nhớ nhỏ xíu chỉ bằng đầu ngón tay.
Tần Nhã Linh ngồi cạnh thấy vậy cũng hiếu kỳ: "Chỉ có mỗi chiếc thẻ nhớ thôi sao?"
Tề Phong mỉm cười trả lời: "Ừm, cũng không biết bên trong là thứ gì."
"Vậy anh cứ mở lên xem không phải sẽ biết sao?"
Hắn gật đầu: "Ừm. Để anh đi lấy laptop."
Dứt lời, hắn đứng lên đi về phía sofa cầm theo laptop rồi trở lại phòng ăn. Lúc này chỉ còn lại hai người ở đây, thím Ngô đã rời đi làm việc của mình.
Sau khi khởi động laptop, Tề Phong liền gắn thẻ nhớ vào khe cắm bên hông, sau đó mở tập tin chứa nội dung của nó.
Nội dung chiếc thẻ nhớ là một đoạn phim hơn ba mươi phút.
Hình ảnh hiện lên trước mắt khiến hắn nhíu mày bởi vì đó là clip ảnh cưới của Tần Nhã Linh và Trần Trung Đức.
Cô liếc mắt nhìn sang thì không khỏi căm phẫn, tay cầm dao gọt táo cũng bất giác trở nên run rẩy.
"A Phong, không cần xem."
Hắn đón lấy con dao đang cầm trên tay cô đặt xuống bàn, sau đó nắm lấy tay cô trấn an: "Không cần phải vì những thứ này mà khiến chính mình chịu thương tổn có được không?"
Cô lắc đầu nguầy nguậy: "Nhưng mà..."
Cô còn chưa nói hết câu hắn đã lên tiếng cắt ngang: "Nhã Nhã, những gì đã qua rồi thì không cần nhớ nữa. Cứ xem như đây là lần cuối cùng, anh muốn em tự mình bước qua, sau đó khiến cho những người đã thương tổn em phải gánh chịu hậu quả mà chúng đáng phải nhận."
Tề Phong vừa dứt lời, trên màn hình laptop liền diễn ra đoạn video chiếu cảnh Tần Nhã Linh nằm bất tỉnh trên giường phủ tấm ga màu đỏ, phía trên đầu giường là ảnh cưới của cô và Trần Trung Đức. Đoạn video này được ghi lại vào cái ngày mà cô bị gã xém chút cưỡng bức, cũng là ngày mà cô trọng sinh.
Thấy cô lại run rẩy không ngừng, hắn lập tức gập laptop lại, ôm cô vào lòng ra sức vỗ về để cô nhanh chóng bình tĩnh lại.
Đặt quả táo trước mặt cô, hắn nói: "Tưởng tượng quả táo này chính là kẻ thù của em, chỉ cần em muốn, anh sẽ là con dao sắc bén giúp em chém nó thành trăm mảnh."
Giơ bàn tay to lớn ra trước mặt cô, hắn nói tiếp: "Chỉ cần bàn tay này, anh cũng có thể bóp nát nó thành nhiều mảnh vụn. Em muốn thế nào chính là thế ấy!"
Cô lắc đầu, cầm quả táo trên tay, tròng mắt bắn ra tia sắc lạnh, nghiến răng nói: "Không, em muốn trở nên cường đại, tự tay em sẽ nghiền nát chúng không còn một mảnh."
Hắn ôm lấy cô vào lòng, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười tà mị: "Đây mới chính là người phụ nữ của anh. Anh sẽ khiến cho em trở nên hùng mạnh, tùy thời tùy lúc có thể giẫm đạp lên kẻ thù không cho chúng có cơ hội ngóc đầu trở lại. Mệt mỏi rồi thì dựa vào vai anh dưỡng sức, sau đó lại tiếp tục đứng lên đánh cho chúng không còn manh giáp. Em chỉ cần nhớ anh mãi mãi chống lưng cho em, em cứ mặc sức tung hoành!"