“Can tiểu thư sang Anh rồi.”
“Muốn dự party?”
“Có lẽ đang tranh thủ đến. Cận tổng... cảm thấy có tiện...”
“Không sao. Cũng không ngăn cản được.”
‘Can tiểu thư?’ - Đường Vận nhìn về phía trước trong lòng không khỏi mông lung về tâm sự cũ.
Hóa ra Cận Úy Thành vẫn còn duy trì mối quan hệ với Haley Can Vĩ Đình. Chuyện Can thị sụp đổ cô có nghe qua, Can lão đại còn bị bắt giam và qua đời trong lao tù. Chắc hẳn mọi chuyện trở thành cú sốc lớn đối với Haley Can, sự nghiệp của cô ấy trong ngành Giải trí cũng khó lòng trụ vững được.
“Hóa ra đối thủ lại là Doãn thị.”
Cận Úy Thành ra hiệu cho Mike đi về phía trước sảnh tiệc chào hỏi người quen, bản thân thì sóng đôi với Đường Vận. Anh đưa tay đặt ở phần hông ý tứ muốn cô khoác tay anh cùng theo vào trong.
Đường Vận choàng lấy cánh tay Cận Úy Thành, vẫn giữ ý tôn trọng đối phương hết mực. Cô lần nữa nhắc lại câu nói vừa rồi.
“Đối thủ là Doãn thị, nhắm trúng Lona sao?”
“Ừm hửm. Trái đất tròn mà.”
“Doãn thị bây giờ không như trước, ông Doãn về hưu, còn Doãn Cách Nhi đã tham vấn sâu vào Trang thị.”
Cả hai tiến vào trong khu vực sảnh tiệc, nơi có mái vòm cao vút mang hơi thở Anh Quốc cổ kính và trang nghiêm, đậm chất nghệ thuật. Không gian yên ả, cứ như trong một buổi triển lãm, không hề có những tiếng động thái quá. Mà con người lại thân thiện trao nhau những cái ôm hôn và nụ cười rạng rỡ.
Đường Vận tiếp tục nói, “Tuy nhiên vẫn là thị trường tốt khi chọn lựa tiến quân vào Thượng Hải.”
“Lúc trước em không hề có bạn thân.” Cận Úy Thành hồi đáp bằng một câu chẳng ăn nhập với câu trước đó của Đường Vận.
Cả hai ăn ý đón lấy ly rượu đỏ từ chỗ người phục vụ, khẽ chạm miệng ly tạo ra âm thanh trong trẻo.
Hào hứng là vậy, nhưng lời nói ra với nhau có chút không thoải mái.
“Sau Hinh Hinh em càng thêm khép mình với các mối quan hệ. Nhưng Helen... cô ấy tựa như ánh mặt trời rạo rực đầy yêu thương.”
Cận Úy Thành hoàn toàn im lặng.
Phía trước Helen và Nam Cung Nhu Tuyết đang trò chuyện với một gã da trắng dáng dấp cao lớn. Có lẽ đang nói đến chuyện vui nên họ cười với nhau vô cùng sảng khoái.
Nhìn thấy Cận Úy Thành và Đường Vận đi tới chỉ nâng cao ly rượu trong tay lên ý tứ chào hỏi đến nhau.
“Anh biết người đàn ông đó hay không?”
“Không biết.”
Đường Vận khẽ gật đầu. Dù sao ở đây là nước Anh, đối với cô xa lạ, đối với Cận Úy Thành cũng không ngoại lệ.
“Khiêu vũ nhé!” Cận Úy Thành đề nghị.
Còn chưa đợi Đường Vận đồng ý Cận Úy Thành đã nắm chặt tay cô tiến về chỗ sàn nhảy, ở đây đã có vài cặp đôi khiêu vũ và trò chuyện.
“Cận tổng!”
Cận Úy Thành bật cười: “Sao thế? Bao năm qua khiêu vũ vẫn như quân nhân ư?”
Đường Vận cười khiên cưỡng, cố gắng tập trung theo điệu nhạc, ánh mắt lâu lâu lại nhìn xuống chân.
“Vẫn quen gọi anh là ‘Cận tổng’ à? Nếu thật sự lưu luyến tháng ngày làm thư kí...” – “Không hề lưu luyến.” Đường Vận lập tức phản bác.
Cô vẫn với vẻ mặt bướng bỉnh của năm nào, bấy giờ lại tăng thêm phần quyến rũ.
Cận Úy Thành mỉm cười, bàn tay đan vào tay cô có phần siết chặt. Tham luyến cảm giác được gần gũi với cô...
Nhưng Đường Vận chính là như vậy, một khi không dứt khoát sẽ khiến đối phương lập tức não nề, cô làm như vu vơ hỏi: “Chí Minh thời gian này vẫn tốt chứ? Em thật nhớ anh ấy.”
Cận Úy Thành khẽ cười, cũng không có ý nhân nhượng, anh đáp: “Thấy nhớ sao lại không chủ động liên lạc. Nó hiện tại ở Thượng Hải nằm trong Top những người đàn ông được săn đón và đáng gửi gắm cuộc đời.”
“Chao ôi! Tốt vậy sao?” Đường Vận tỏ ra vẻ trầm trồ.
Cận Úy Thành lại rất dị thường tươi cười, động tác xoay nhẹ người, khẽ làm tung làn váy trên người Đường Vận. Anh bình thản bổ sung thêm: “Còn là người cha đơn thân ưu tú...”
Cha đơn thân?
Đường Vận vừa hay giẫm phải chân của Cận Úy Thành, lựng khựng di chuyển theo nhạc để lấp liếm cho sự thất thố của chính mình. Quả nhiên một câu đơn giản như vậy đủ gây đả kích đến Đường Vận.
Tuy nhiên Cận Úy Thành nhìn đến lại không hề lấy làm vui sướng.
“Thời gian qua anh vẫn lưu lại ở Hong Kong, hiếm khi gặp Chí Minh. Có mấy lần chạm mặt cậu ấy trong party, và qua loa chào hỏi.”
Cận Úy Thành giải thích.
Đường Vận lại muốn mở lời nghi vấn tuy nhiên Cận Úy Thành đã vội cướp lời: “Con gái của Chí Minh rất được yêu chiều. Mấy cô gái Thượng Hải đích thực tranh nhau lấy lòng, muốn được làm mẹ kế.”
Lần này Đường Vận cố ý giẫm gót giày xuống chân của Cận Úy Thành, khẽ liếc xéo anh ta một cái. Hà tất gì nói lời đả kích cô mãi như vậy, có gì vui vẻ đâu chứ? Cận Chí Minh có con gái, cũng không cần khoe khoang cho cô biết.
Đàn ông trên đời bạc tình, rõ ràng là vậy.
Đường Vận bâng quơ nhìn xuống chỗ thiết đãi dạ tiệc, thấy khách đến càng lúc càng đông, nhưng Mike và người con gái bên cạnh vẫn thu hút được sự chú ý của Đường Vận.
Ba năm ngắn ngủi Haley Can vẫn không có nhiều thay đổi, chỉ là hôm nay đặc biệt trang điểm theo phong cách Châu Âu thập niên 80, mắt đánh màu khói và tô son màu đỏ thắm, cố ý trưng bày vẻ sắc sảo và mặn mà.
Đường Vận thu giữ vào trong tầm mắt vẻ bất mãn của Haley Can khi chạm nhìn vào mắt cô. Thân mật khiêu vũ bên cạnh Cận Úy Thành khiến Đường Vận cảm giác không được tự nhiên.
“Haley... cô ấy vẫn tốt chứ?”
“Không tốt. Tâm lý hơi bất ổn. Nhưng anh không có cách nào khác tốt hơn.”
Đường Vận ‘ừm hửm’ ở trong miệng, thật tâm có phần thương cảm cho cô ấy. Đối với một người con gái ở tuổi trưởng thành, đột nhiên mất hết tất cả, thậm chí không còn cha... kì thực là một đả kích. Cô còn nhớ ngày trước Haley không có bao nhiêu nổi trội, rất nhẫn nại và quyết tâm với mơ ước diễn xuất. Cô ấy cũng không hề phô trương thân thế của Can thị để có chỗ đứng trong ngành Giải trí. Tuy nhiên việc Can thị thất thế, cha cô ấy mất trong tù lại trở thành đòn chí mạng đánh hạ tương lai và sự nghiệp của cô ấy, nghĩ đến thật sự có chỗ bất công.
“Anh... vẫn giữ cô ấy bên cạnh và chăm sóc?”