Bên chủ đầu tư cuối cùng cũng liên lạc với Đường Vận tuy nhiên ngạc nhiên ở chỗ họ là công ty con của Nam Cũng Bách Thần.
Chuyện này xảy ra nằm trong dự đoán, Đường Vận không muốn tự mình chuốc lấy phiền muộn cho nên vẫn cứ thản nhiên. Cô liên hệ với một công ty Kế toán có tiềm năng làm đánh giá tài sản, kết hợp cùng mở công ty do cô làm chủ. Đường Vận cũng đi tìm thêm nhà đầu tư, hai cái tên cô lập tức nghĩ đến đó chính là Haris và Khang Minh.
Chuyện thì chỉ lên kế hoạch, bấy giờ đi trên đường thì nhận được cuộc gọi đến của Cận Chí Minh.
“Đường Vận! Tôi mới gặp Doãn Cách Nhi, cô ấy có nhắc đến chuyện mời em làm người phát ngôn cho Doãn thị. Tôi thấy đây rõ ràng là một chuyện tốt sao em lại từ chối chứ?”
“Anh cảm thấy khả thi ư? Tôi luôn nghĩ Doãn Cách Nhi chỉ giỡn chơi...”
“Nếu muốn biết sự thật đương nhiên là phải mặt đối mặt trao đổi rồi. Mà không bàn chuyện này nữa, em mở công ty mới, tiến triển thế nào rồi, tôi... có thể góp chút vốn được không? Tôi có hứng thú nhất vẫn là đầu tư vào mấy công ty chưa phát triển đi vào khuếch trương.”
Đường Vận khá ngạc nhiên. Cô đứng trước vạch trắng dành cho người đi bộ dừng đèn đỏ, ánh mắt mông lung về phố sá bên ngoài: “Anh có kì vọng lớn vậy sao?”
“Đương nhiên.”
“Thế thì anh cân nhắc số vốn không vượt quá 400 vạn.”
“Okay!”
“Vậy thì ăn tối chúng ta lại bàn kĩ hơn, tôi đang đi ngoài đường không tiện nghe điện thoại.”
“Được. Tôi đến đón em sau.”
Cả hai đồng thời tắt máy. Lúc này đèn chuyển sang màu xanh, Đường Vận qua đường.
Chẳng biết vì cớ gì ánh mắt nhất thời đảo quanh trông thấy chiếc xe quen thuộc, nhìn kĩ đúng thực là Cận Úy Thành.
Cách nhau rất gần mà lại rất xa, Đường Vận ban đầu còn ngỡ mình hoa mắt. Chỉ có điều hai người nhìn nhau đều không biết đối phương đang chấp chứa loại tâm tư gì.
Còn đáng ngạc nhiên hơn là người ngồi ở chỗ ghế phụ cạnh Cận Úy Thành chính là Haley Can Vĩ Đình trong đợt tuyển chọn người mới trước. Là người bị Cận Chí Minh chê bai 30 tuổi mới tìm được người yêu.
Cận Úy Thành lui tới với nghệ sĩ của KM là chuyện rất bình thường, ai được ưu ái được xuất hiện bên cạnh anh ta sẽ được công ty đẩy mạnh hướng phát triển.
Saron Diêu chưa vụt sáng thành sao đã bị Cận Úy Thành lạnh nhạt, gần đây hoạt động đã thưa dần thậm chí báo giới không còn nhắc đến tên của cô ấy. Có điều gần đây đọc báo lá cải thì mới biết cô ấy đang thân thiết với Nam Cung Nhu Tuyết.
Đường Vận tự thấy mỉa mai, đương nhiên Saron Diêu biết tìm chỗ đi cho mình, tuy nhiên không biết rằng Nam Cung Nhu Tuyết cũng là một nơi không đáng để gửi gắm.
Đường Vận không muốn bận tâm chốn thị phi ấy nữa dù sao cô đã đúng đắn chọn lựa thoát ly với Cảnh Duyệt và hoàn toàn không muốn có dính líu với cái tên Cận Úy Thành.
Anh ta không đáng để cô lưu giữ tình cảm, loại người tàn nhẫn thâm trầm kế hiểm cô sớm nhận ra vì sao vẫn ngu muội chấp niệm?!
Đường Vận siết tay lại thành nắm đấm có chút bực tức. Ngày đó ở Vân Nam cô vì Cận Úy Thành mà liều mạng cớ gì hôm nay nhìn anh ta có con với người con gái khác mà nhẫn nhịn không một tiếng trách hờn.
Mặc dù muốn thoát ly hoàn toàn khỏi cuộc sống ấy, nhưng rõ ràng công đạo ở đâu?
Đường Vận nảy sinh ý hay liền nhắn tin hẹn với Doãn Cách Nhi. Thời điểm này Doãn Cách Nhi vẫn là nhân vật có thể chống chọi với Cận Úy Thành và hợp tình hợp lý cùng phe với cô.
...
Cận Úy Thành đến Thành Đô. Cảm giác xưa cũ lại tràn về. Anh vẫn cố chấp đi về những con phố cổ mà hai người từng tay trong với nhau, cảm nhận thời tiết mát mẻ nhưng khác biệt với trước.
Anh lại một mình lên Nga Mi Sơn, chuyến này thật tình đã không còn bỏ lỡ, chỉ là không thể đi cùng với người phụ nữ quan trọng trong đời.
Đường Vận! Cô và anh định rằng tách biệt hay sao? Anh chưa từng thấy bản thân mất phương hướng như vậy.
Trong khung cảnh mây mù se lạnh, cảnh núi non hữu tình khiến tâm tư thản lặng.
Ngả chiều Cận Úy Thành đi vào trong nhà hàng sang trọng ở trung tâm thành phố. Vừa sải bước trên nền cẩm thạch sáng loáng giữa đại sảnh anh vừa nói chuyện điện thoại với trợ thủ của mình, mệnh lệnh chắc nịch và hết sức lạnh lùng: “Cứ đập nát đi, thâu tóm khu đó cho tôi. Còn dây chuyền sản xuất vùng Giang Nam Cảnh Duyệt không lưu luyến nữa, tôi muốn chuyển giao hoàn toàn cho doanh nghiệp khác. Cảnh Duyệt cần là phát triển ngành địa ốc.”
Được quản lý nhà hàng đưa đến phòng VIP đã đặt sẳn, lúc anh vào tới đã có người ở trong đó. Anh nhất thời nhìn đồng hồ, mới hay là do bản thân người đó đến sớm.
Cận Úy Thành cung kính cúi đầu chào khiến đối phương rất mực kinh ngạc nhưng thần thái vẫn điềm nhiên nhàn nhã, tay nâng tách trà nhấp một ngụm nhỏ.
“Đường phu nhân! Hạnh ngộ.”
Hai người bắt tay với nhau. Câu chào đầu tiên của Cận Úy Thành lần nữa khiến bà Đường kinh ngạc, bình thường mọi người vẫn gọi bà là Phó thị trưởng. Vài giây sau đó thì bà chợt nhớ ra một điều liền mở lời hỏi thăm: “Đường Vận làm Thư kí cho cậu không nghe nhắc đến về lại Thành Đô chuyến này?”
“Phu nhân không biết sao, cô ấy đã sớm thôi việc ở Cảnh Duyệt.”
Bà Đường kinh ngạc vì không nghe con gái nói qua với mình, cảm giác như nó đang giấu giếm và lãng tránh.
Bà vẫn giữ trạng thái điềm nhiên, chuyện này có lẽ bà về sẽ hỏi lại con gái sau. Còn hôm nay có cuộc họp mặt với Cận Úy Thành đương nhiên không đơn giản là hỏi thăm qua lại.
“Phía đại diện Thành Đô xem trọng loạt dự án của Cảnh Duyệt, đồng thời đánh giá cao ở phong thái làm việc của cậu. Tuy nhiên vẫn gặp nhiều gút mắc với phía Nam Cung Bách Thần, chẳng hay... phía hai người không phải quan hệ thông gia hợp tác khắn khít?”
“Đường phu nhân thật khẳng khái. Vài lời liền muốn đi thẳng vào trọng tâm.”
“Con người tôi không thích vòng vo. Vì lá thư nặc danh cố ý nhắc đến câu chuyện nhà đất năm xưa Cận thị phát triển có liên quan tới cậu, cho nên tôi đã không từ chối cuộc hẹn này.”
Cận Úy Thành đánh giá Đường phu nhân một lần nữa, đúng như lời kể của Đường Vận lúc trước bà từng là hoa khôi, cha cô phải khó khăn lắm mới theo đuổi được. Bà tuy rằng tuổi độ trung niên nhưng đường nét hài hòa vô cùng thanh tú, không sắc sảo như hai chị em Đường Vận nhưng có vẻ thanh cao của người ở địa vị cao, đầu mày cuối mắt đều quý phái hơn người.
Cận Úy Thành mặc dù đến để bàn thảo điều kiện, muốn chiếm thế thượng phong, thậm chí là áp đảo đối phương, nhưng nghĩ đến bà ấy là mẹ ruột tôn kính của Đường Vận trong lòng anh không khỏi nảy lên ý e dè.
Anh biết rất rõ từng đường đi nước bước của mình ngày hôm nay, nếu không vì biết thêm nguyên nhân cái chết của mẹ anh đã không thẳng thừng đưa ra sự chọn lựa tàn nhẫn này với chính mình.
“Đường phu nhân! Không giấu gì bà, giữa tôi và Đường Vận đã từng phát sinh tình cảm và muốn gắn bó với nhau. Chuyện cô ấy nghỉ việc cùng với lý do hôm nay tôi gặp bà thực sự là một lựa chọn khó khăn của tôi. Mong bà cảm thông cho nhưng lời sắp tới đây tôi sẽ nói ra, không vì có ý thiếu cung kính, mặc dù tôi tha thiết cuộc gặp gỡ này vào tất niên trước đó trong sự hòa ái đầy thiện ý.”