Đường Vận đến Cảnh Duyệt làm việc, nhưng vẫn không trông thấy Đường Hinh Nhi, dò hỏi mọi người thì cũng không nhận được phản hồi nào cả.
Công việc lại cứ đơn điệu trôi qua, cô dần dần phát hiện rất nhiều số liệu quan trọng đã không còn thông qua cô nữa. Đường Vận biết chuyện gì đang xảy ra đối với mình nhưng mà trong chuyện này cô hầu như không thể phản kháng.
Doãn Cách Nhi lại đến Cảnh Duyệt họp ban quản trị, lúc này tìm riêng Đường Vận nói chuyện một lúc, cô ấy đã kể về quyết sách công ty và những nghi kị của cổ đông về vị trí của Trưởng phòng thư kí Đường Vận.
Đường Vận nhíu mày, quay sang nhìn Doãn Cách Nhi có chút ngờ vực:
“Vì sao cô lại nói chuyện này cho tôi biết? Huống chi chuyện gửi thư mời là do cô chủ trương, không khác nào là cô gây ra tình trạng của tôi hôm nay? Doãn Cách Nhi! Cô đang đùa cợt với tôi à?”
Doãn Cách Nhi khoanh tay trước ngực, cong lên khóe môi cười đạm, cô đáp:
“Đường Vận! Chuyện thư mời làm sao gây phản ứng dữ dội như thế, trừ khi Cận Úy Thành thật sự để tâm. Anh ta im lặng chính là chờ phản ứng của các cổ đông, còn nữa, cô không biết ư? Có rất nhiều người lấy danh nghĩa các doanh nghiệp phát triển, thực chất là sói đội lớp cừu, đều là thân tín của ông Cận Chiêu.”
Đường Vận ngỡ ngàng, trong lòng suy nghĩ cảm thấy lời Doãn Cách Nhi vô cùng có lý.
“Cho dù cô không sang Doãn thị làm việc thì không thể lưu lại Cảnh Duyệt được nữa. Trận chiến này đang khởi động mà cô đã bị cuốn vào rồi, mà Cận Úy Thành căn cơ chưa vững, nhất thời không giúp cô được đâu.”
Doãn Cách Nhi nhướng mày, tay bỏ vào hai bên túi áo khoác da, nghênh ngang bước đi.
Đường Vận thì hoàn toàn ngược lại với vẻ mặt kiêu ngạo của Doãn Cách Nhi, có hơi ủ dột.
Cô thật sự không thể lưu lại Cảnh Duyệt nữa ư?
“Doãn Cách Nhi! Cảm ơn cô, nhưng tôi vẫn phải từ chối ý tốt của cô để giữ thanh danh mình trong sạch, tôi không thể đến Doãn thị trong tình huống bị nghi kị thế này được.”
Đường Vận sau đó buồn bã trở về phòng thư kí làm việc. Tự viết một bản kế hoạch cho Phòng Kinh doanh.
Không biết lúc cô rời đi, còn có gì để lưu luyến.
Trợ lý Ngọc ngang qua thấy Đường Vận đang gõ đơn xin thôi việc trong máy tính thì hơi ngỡ ngàng, liền tìm cơ hội riêng để hỏi thăm về cô.
“Em thực sự quyết định rời Cảnh Duyệt?”
“Phải. Em đã nghĩ kĩ. Chuyện xảy ra gần đây chỉ là chất xúc tác nhẹ đến em thôi.”
“Đường Hinh Nhi vì sao chưa về nữa? Con bé đó thay thế vị trí của em chứ?”
“Thâm niên của Hinh Hinh ít ỏi, chắc không đâu. Có thể là Hana. Em sẽ giới thiệu Hana vào vị trí Trưởng phòng.”
Trợ lý Ngọc âm thầm gật đầu, chị ấy luôn rất lo lắng về vị trí lãnh đạo phòng thư kí. Vì chị học vấn không cao, cho dù có thâm niên và kinh nghiệm thế nào đi chăng nữa vị trí ấy vẫn dễ dàng bị thay thế. Trợ lý Ngọc lại ngước mắt lên nhìn Đường Vận, thoáng nét hoang mang: “Cận tổng biết chưa? Em biết đó, em thôi việc ở đây trong vòng 3 năm không thể làm việc cho các công ty chung ngành. Đây là điều khoản khắt khe trong hợp đồng lao động.”
Đường Vận chợt nhớ đến có chút trăn trở tuy nhiên đã lấy lại sự thoải mái, còn động viên ngược lại với trợ lý Ngọc: “Yên tâm, em tự biết cân nhắc. Cảm ơn chị quan tâm. Nếu chị muốn chuyển công tác ở phòng ban khác, trước khi em rời đi có thể sắp xếp cho chị.”
“Không, không. Chị đã quen làm việc ở đây rồi. Huống chi ngoài Cận tổng, không có ai tùy tiện sai bảo trợ lý bọn chị, làm việc có rất nhiều chỗ thuận tiện.”
Đường Vận mỉm cười sau đó quay trở về bàn làm việc, cô bất ngờ tìm lại profile của trợ lý Ngọc, càng xem càng lạnh sống lưng.
Thái độ nhiệt tình quá mức của chị ấy đã nhiều lần khiến Đường Vận ngạc nhiên, thời gian qua không có Cận tổng ở đây chị ấy thậm chí còn siêng năng đến mức bất thường. Với trình độ học vấn của trợ lý Ngọc vốn khó trụ được trong Cảnh Duyệt bao năm qua, nếu như không có ai đó chống lưng.
Ông Hàn Minh ngày ấy đến đúng lúc khi thư mời Lễ tân được mang lên văn phòng, chắc chắn không phải trùng hợp.
Chị ấy là người của Hàn Minh hay là kẻ nằm vùng của Chủ tịch Cận Chiêu? Lại còn cùng quê với Lưu Ân...
Đường Vận nhìn tờ đơn thôi việc của mình, càng kiên định hơn. Sau đó cô gửi profile của trợ lý Ngọc cho Cận Úy Thành, còn chuyện anh ấy nghĩ gì cô cũng không muốn bận tâm.
Đường Vận tan ca sớm trở về nhà ở khu Hỉ Thước.
Đường Nghiên đi tập huấn, cha mẹ cô đều bận rộn. Về nhà mà lại như cảnh sống độc thân.
Cô nấu bát mỳ làm tái thịt bò ăn với tương, nhìn cảnh đêm ướt át.
Cô buồn chán nên gọi cho Trang Dật Thăng nhưng mãi không có ai bắt máy, tiếp tục gọi cho Đường Hinh Nhi vẫn là những tiếng bíp vô vọng.
Cô không nhịn được, ăn mỳ xong thì xuống phố vắng đi dạo, ngang qua nhà của Trang Dật Thăng thì tiếp tục gọi cho anh ta. May mà lần này có người bắt máy:
“Đường Vận! Tôi vừa về tới nhà... Có chuyện gì sao?”
“Tôi đang đứng trước cửa nhà anh, có tiện gặp nhau trò chuyện hay không?”
“Em có lộc ăn rồi, tôi vừa được bạn bè cho vài con cá ngát tươi, có thể làm món thái lát trần nhấm rượu.”
Đường Vận nhìn chai rượu Mao Đài trên tay thì không kìm được khẽ cười một tiếng. Hai người thật quá ăn ý, đúng là tri kỷ.
Bên ngoài lại đổ tuyết, Trang Dật Thăng đốt một chậu than đỏ, cùng Đường Vận vừa nướng cá trong giấy bạc vừa ăn món cá thái lát trần còn đang nóng hổi thơm lừng.
Tiếng hai chung rượu chạm vào nhau, kèm những tiếng cười khe khẽ.
“Em và lão đại chiến tranh lạnh ư?”
“Ừm hửm? Anh ấy có vẻ bận, còn cố ý phớt lờ tôi.”
Trang Dật Thăng nghiêm mặt trở lại, nghĩ đến bản thân cũng không vui vẻ hơn.
“Anh nói về mình đi, chuyện đính hôn với Doãn Cách Nhi không phải đùa. Còn chị An Kiệt...”
“An Kiệt không đón nhận tấm lòng của tôi. Tôi thua cược rồi. Chính xác là đang thất tình.”
“Anh đúng là ăn hại mà.”
Đường Vận tung chân đá nhẹ vào đùi của Trang Dật Thăng, hậm hực một trận.
“Này, đừng làm đả nữ với tôi... Em thái độ như thế là gì? Thất tình của tôi đổi lấy hạnh phúc của em đấy. Em lo mà đi gả cho lão đại.”
“Anh làm tôi tức chết mà.”
Đường Vận gục mặt thở hòng hộc.
“Vì sao chỉ toàn là chia ly? Đường Nghiên và Trí Trung đã xa nhau rồi. Em ấy không liên lạc với tôi, cũng cách li với toàn xã hội...tại sao chứ?”
“Nhưng em và lão đại đâu có chia tay.”
Đường Vận ngẩng mặt lên có chút thẩn thờ... “Tôi còn không biết chúng tôi có bắt đầu hay không? Nhưng mà tôi xác thực sẽ chia tay Cảnh Duyệt.”
“Trang thị sẽ rộng mở đón chào em.”
Trang Dật Thăng mỉm cười, cảm thấy chuyện rời Cảnh Duyệt không phải là một chuyện đáng buồn phiền: “Em và lão đại yêu nhau, cứ làm việc chung và nhìn ra khuyết điểm của đối phương, thậm chí là bất đồng quan điểm... Hai người không thể bên nhau trong môi trường công sở như thế, nhất là khi bối cảnh gia đình của anh ấy vốn đã phức tạp. Em nghĩ xem, tình cảm thì nảy nở một cách rất tự nhiên, nhưng muốn duy trì lại là một chuyện hoàn toàn khó. Tôi đã tự nhận thức điều này đến bản thân. Ngay từ đầu người ngoài cuộc là lão nhị và lão đại đã nhìn ra... mới cược tôi thua.”