“Ai là Cận Úy Thành của em chứ?”
Doãn Cách Nhi liếc xéo, vốn là gặp người thương vô cùng phấn khích lại làm bộ làm tịch không muốn đoái hoài.
Cô kéo tay Đường Vận cùng ngồi xuống, hứng thú nghị luận: “Mẫn Huyền dù gì cũng là mỹ nữ Tân Cương có tài lẫn sắc, không nghĩ ra chọn lão già họ Lãnh làm kim chủ, đúng là không biết sĩ diện để đâu, làm nhục nhã phụ nữ chúng ta.”
Đường Vận biết Doãn Cách Nhi cố ý nói những lời như vậy cho Cận Úy Thành nghe thấy, nhưng cô thấy nói chuyện này thực tế chỉ bằng thừa. Cận Úy Thành có lẽ đã sớm rõ như ban ngày mà còn giả vờ.
“Tình huống như vậy mà cô còn gọi phóng viên đến ư? Họ viết linh tinh lại gây tổn hại uy danh của Doãn thị.”
“Tôi đâu có thì giờ gọi phóng viên đến chứ. Hay tin cô ta ở đây chơi trò ong bướm, tôi bỏ bữa trưa mà đi bắt gian.”
“Em và Lãnh Thiếu Phong có tư tình từ bao giờ lại cần phải tìm họ bắt gian?”
Doãn Cách Nhi nhoẻn miệng cười, ngồi nhích lại gần với Cận Úy Thành hơn: “Muốn thay anh nhìn rõ con người thật của yêu nữ thôi.”
“Vậy thì ai là người gọi phóng viên?” Đường Vận thì thầm, trong đầu cố gắng suy nghĩ, bấy giờ cái tên ‘Lãnh Tư Kỳ’ bất ngờ hiện lên trong đầu cô.
Nếu thực sự là Lãnh Tư Kỳ gọi báo phóng viên làm lớn chuyện thì những âm mưu đằng sau cô ta biết được chắc chắn không ít, thậm chí muốn kéo cha mình xuống nước, cốt là muốn hủy hoại Mẫn Huyền và nhà họ Lãnh.
Thị phi và thù hận đúng thật đáng sợ. Đường Vận càng nghĩ càng khó lòng an yên. Cô lại nhìn sang Cận Úy Thành nội tâm một phen hỗn độn.
Nhận thấy ánh mắt kì dị của cô Cận Úy Thành liền kiếm cớ đuổi Doãn Cách Nhi đi, hẹn cô ấy bữa tối dùng cơm đàm phán mua lại sợi dây chuyền.
Doãn Cách Nhi đương nhiên không phải loại người nhàn rỗi, cho nên cũng nhanh chóng rời khỏi đây lo liệu công việc. Chỗ này giờ chỉ còn mỗi Cận Úy Thành và Đường Vận, cả hai nhìn nhau nhất thời không biết mở lời thế nào.
Tuy nhiên Đường Vận cuối cùng vẫn là người cất tiếng trước, âm giọng có phần lạnh nhạt và hơi thất vọng:
“Cận tổng mấy ngày nay không về Cảnh Duyệt cho thấy lo liệu chuyện thị phi bên ngoài thực không nhàn hạ... Hôm nay cũng không phải tự dưng đưa em đến đây dùng cơm trưa trùng hợp đến vậy, đã vậy biết tầng 12 là nơi xảy ra chuyện.”
Cận Úy Thành không đáp lại cư nhiên ngầm thừa nhận suy đoán của Đường Vận là đúng.
Cô nhìn anh, có chút mâu thuẫn, có chút xót xa: “Mẫn Huyền là thanh mai trúc mã với anh, cùng anh trưởng thành? Hôm nay cô ấy vô cùng thê thảm, danh dự gì cũng mất. Anh đã dàn xếp hủy hoại cô ấy.”
“Cô ấy không đứng đắn là do bản thân tự chọn lựa. Không vị tình ngày trước Cận lão tử đẩy nhà họ Mẫn vào cảnh thất thế thì đã không thương xót nương tay rất nhiều.”
“Nương tay?”
“Mẫn Huyền biết được gian tình của Khâu Chấn và mẹ cô ấy ngày xưa đã không ngừng mang ra uy hiếp khiến Khâu Chấn làm ra điều trái, thậm chí còn lấy chính mình dụ dỗ Khâu Chấn vào tròng, lần nữa gây áp lực để ông ta phải lập ra hạ sách. Vì thế nào đi chăng nữa, chuyện đổ bể danh dự địa vị ông ấy khó lòng bảo toàn.”
Mẫn Huyền thật đáng sợ như vậy ư? Cô ta đúng là không biết quý trọng bản thân, hà tất phải làm ra những chuyện không có liêm sĩ ấy... Đường Vận thoáng run lên: “Vậy chuyện ở Vân Nam cô ấy sớm đã biết, và không phải tình cờ xuất hiện.”
Cận Úy Thành cong cong khóe môi, tựa như thừa nhận: “Chỉ cần nghĩ đến chuyện nguy hiểm hôm đó, anh liền không chịu được, nếu em thân thủ không tốt nghĩ đến kết cục của chúng ta sẽ ra sao? Cô ấy đã biến chất và hoàn toàn máu lạnh.”
“Nhưng cũng có thể cô ấy bị ông Lãnh khống chế ép buộc.”
Đường Vận dẫu sao vẫn không dám tin.
“Cô ấy mâu thuẫn, chính xác là vừa yêu vừa hận. Cô ấy bị như ngày hôm nay đều gián tiếp do anh gây nên. Cô ấy rất muốn thấy anh thất bại, và lại muốn rũ lòng thương xót. Cô ấy chung quy là loại hiểm độc mà anh ghét nhất.”
Đường Vận không biết nói gì hơn, nhưng cô vẫn không muốn Cận Úy Thành tàn nhẫn như vậy với một cô gái. Cô cũng muốn anh giống như những chàng trai bình thường. Anh ấy là người cô yêu thương, nhưng lại là người chứa chấp những thâm trầm toan tính...
“Em đang nghĩ gì?”
Đường Vận lãng tránh ánh nhìn của Cận Úy Thành, tựa như cảm khái mong được giải đáp thắc mắc: “Anh có nghi ngại đến em hay không? Đã từng dù là một chút?”
“Lưu Ân, Khâu Chấn, Mẫn Huyền... mọi chuyện xảy đến đều là kết cục của những kẻ phản bội. Đường Vận! Anh chỉ còn tin cậy mỗi mình em.”
Đường Vận không nói rõ được cảm giác của mình lúc này thế nào, không biết nên vui hay nên buồn, cô hoàn toàn mất đi sự xúc động cần có.
Cô không nói thêm câu nào khác cho đến khi cả hai rời khỏi tòa nhà và trở về Cảnh Duyệt.
Lúc dừng xe trước cao ốc Cảnh Duyệt, vừa tháo dây an toàn ra Đường Vận vừa nghi vấn:
“Anh vẫn không trở lại Cảnh Duyệt ư?”
“Bên ngoài vẫn còn chút chuyện.”
“Từ bao giờ anh làm việc mà không cần về công ty thế kia?”
“Đường Vận!”
Không khí trong xe hoàn toàn căng thẳng. Đường Vận lại phá lệ mỉm cười, rất không hợp với trạng thái vốn có.
“Anh lại đi Vân Nam xử lý lão Diêu chứ nhỉ? Trong tầm mắt của anh đâu thể chứa chấp một kẻ phản bội nào. Những cán bộ có liên quan ở đó cũng không thoát khỏi số phận.”
“Vậy thì em không thích hợp cùng anh đến Vân Nam chuyến này rồi... vườn đào hôm ấy lại lỗi hẹn với hai chúng ta.”
Đường Vận nghĩ rằng chính mình sẽ không kìm được rơi xuống nước mắt, nhưng chẳng ngờ cô lại điềm nhiên hơn bản thân đã nghĩ.
Cô đẩy cửa xe và bước xuống, bất chợt nghĩ đến một chuyện thì quay mặt lại nhìn Cận Úy Thành khẩn thiết nói: “Anh đừng chấp nhất đến Saron Diêu, được chứ?”
Cận Úy Thành im lặng. Đường Vận dứt khoát đóng sầm cửa xe lại và đi thẳng về phía trước.