Đường Vận xuống tới sân bay thì đã được Cận Úy Thành lái xe đến đón, và đưa cô về chung cư Cảnh Duyệt đặt thuê cho nhân viên công tác ở Đài Loan có thể lưu trú. Giang Linh Ngọc cũng ở đây.
Chung cư này tuy không thuộc hàng cao cấp nhưng vẫn là nơi rất đáng sống, lúc Đường Vận đến thì ở bên dưới khuôn viên của chung cư ăn bữa sáng, cảm thấy không khí ở đây thật sự mát mẻ dễ chịu.
Cận Úy Thành nhiệt tình làm người dẫn đường, từ đầu chí cuối không nhắc đến việc giao chìa khóa căn nhà đã sắp xếp cho Đường Vận giữ mà lại mang cô và hành lý đến chỗ của anh đang lưu trú.
Tuy nhiên Đường Vận không còn hơi sức để đôi co. Cô ngâm mình trong bồn tắm ấm áp và tràn ngập mùi oải hương, sau đó chiếm dụng chiếc giường thoải mái của Cận Úy Thành ngủ một giấc dài.
Cận Úy Thành và Giang Linh Ngọc vẫn bận rộn làm việc, đến cơm trưa cũng ăn rất trễ.
“Anh cần gì hối hả như vậy?” Giang Linh Ngọc không nhịn được cuối cùng cũng thốt thành lời, âm điệu còn có chút phàn nàn.
“Đến đây càng không phải hưởng thụ. Mọi thứ lập trình đâu vào đấy anh mới thả lỏng người được.”
Đến chiều tối Cận Úy Thành mới rời công trường xây dựng trở về chung cư. Anh nhìn điện thoại cũng lấy làm lạ là không có tín hiệu, Đường Vận thật sự không màng nhắn cho anh một cái tin nào.
Lúc đẩy cửa bước vào thì lại thấy Đường Vận đang ngồi ăn mì gói, vừa nghe nhạc vừa nhịp nhịp chiếc chân trần vô cùng có tâm trạng.
“Không ra bên ngoài dạo chơi?”
“Đợi anh về.”
Câu này thật êm tai.
Cận Úy Thành giấu lại nụ cười, anh xoay đi muốn tắm rửa trước.
Đường Vận ăn vội cho xong bát mì, hít hà sảng khoái. Sau đó nghĩ mình cũng nên ăn diện cho đẹp một chút liền mở hành lý tìm kiếm một chiếc váy họa tiết đơn giản.
Thời điểm sắp diễn ra Tết âm lịch, không khí rất náo nhiệt, Cận Úy Thành nắm tay Đường Vận dạo phố chen vào dòng người tấp nập.
“Anh cứ nhăn mày, không thích sao?”
“Anh không thích tụ tập chỗ đông người.”
“Vậy thì đừng chiều em nữa, chúng ta tìm một nhà hàng ăn hải sản thôi.”
Cận Úy Thành gọi cho tài xế tìm chỗ, rất nhanh đã tìm được một nơi cập nhánh sông, gió thổi rất mát mẻ.
Đường Vận ăn mỗi bát mì đi dạo phố một hồi đã nghe bụng trống không, lúc nhìn thực đơn rất không nhân nhượng gọi rất nhiều món đắt đỏ.
Cận Úy Thành một chút cũng không để ý, đều mặc cô quyết định, huống hồ với một nhà hàng nhỏ thế này, món đắt nhất cũng không bằng phần tráng miệng chỗ cao cấp.
Chỉ cần cô cảm thấy thoải mái.
“Anh Trang rất khá, gần như đã theo đuổi được chị An Kiệt. Chị ấy không còn chút ác cảm nào với anh ấy. Nghĩ đến họ có thể bên nhau...”
“Thì em thắng được 400 vạn.”
Đường Vận lập tức xấu hổ, cô lại chuyển đổi đề tài:
“Tối đó nghe điện thoại của anh, em đã chạm mặt với Lãnh Tư Kỳ, cô ta bị hai gã sàm sỡ, suýt thì động thai. Lưu Ân nhắn báo, mẹ con cô ấy đều không sao. Em thật mừng cho họ.”
“Em lại đánh hai gã sàm sỡ đúng chứ?”
Đường Vận lại e ấp gật đầu, thật ra cô không muốn trong mắt mọi người cô là một cô gái quá mạnh bạo.
“Cứ còn liên hệ đến tên họ Lưu đó.” Cận Úy Thành thì thầm như chê trách. Sau đó lại mở điện thoại xem một video, miệng cứ cười cười.
Đường Vận mải mê chụp hình check in và đăng tải lên mạng xã hội lúc này chẳng chú ý tới, cho đến khi món ăn bày hết trên bàn Cận Úy Thành vẫn không đoái hoài cô mới nghiêng đầu xem thử anh ta coi thứ gì.
Lúc nhìn thấy màn hình hiển thị Đường Vận xúc động giật lấy, há hốc miệng muốn la to lên: “Quái quỷ! Có người ghi hình sao chứ? Cảnh Duyệt không xử lý truyền thông sao? Thảo nào... mọi người cứ nhìn mình bằng ánh mắt quái dị đó... Còn đây là góc độ của camera...” Đường Vận chỉ tay vào màn hình.
Cận Úy Thành lấy lại điện thoại, ánh mắt quan sát Đường Vận đầy bất thường.
“Doãn Cách Nhi càng lạ hơn.”
Đường Vận không hiểu, và từ chối hiểu. Lúc này định bắt đầu xử lý con cua biển thì nghe tiếng gọi tên mình đâu đó vang lên, lúc quay mặt tìm thì thấy thân ảnh nhỏ nhắn chạy tới.
“Thư ký Đường! Phải chị không?”
“Hinh Hinh!” Đường Vận đứng bật dậy, vui sướng vẫy tay gọi.
“Hinh Hinh?” Cận Úy Thành nheo nheo mí mắt, cảm thấy thật ồn ã quá mức rồi...
“Em tìm nhà hàng này trên bản đồ cả buổi. Ở Đài Loan thật buồn chán, em không quen ai, chỉ quanh quẩn một mình... Còn đây là bạn trai của chị sao?” Đường Hinh Nhi và Đường Vận tay nắm lấy tay vui mừng khôn siết, nghe đến câu hỏi cuối khiến ai đó có chút ngượng ngùng. Đường Vận chủ trương tránh né.
“Tổng Giám Đốc – Đại Boss của chúng ta.”
“Hả?” Đường Hinh Nhi che miệng kinh ngạc, ánh mắt tròn xoe mở thật to nhìn người trước mặt...
...kiểu nhìn cũng kì dị qua mức rồi!
Đường Vận ho nhẹ, Cận Úy Thành liếc sang một bên như thể tránh né.
“Em đi một mình thế thì ngồi xuống đây đi, gọi bao nhiêu món như vậy. Gặp Cận tổng xem như em có phước rồi. Cứ tự nhiên đi.”
Đường Hinh Nhi thật sự ‘tự nhiên’ ngồi xuống, ánh mắt thắm thiết nhìn con cua to tướng còn lại trên đĩa. Đường Vận không nghĩ ngợi liền chuyển con cua đó về chỗ của cô ấy.
Bên này phục vụ tinh ý sớm đã mang thêm bát đĩa.
Cận Úy Thành mới thấu hiểu được cái gì gọi là ‘kỳ đà cản mũi’... Chỉ biết thở dài.
Đường Hinh Nhi và Đường Vận cứ như thể thân thiết hơn 10 năm, nói chuyện không ngừng nghỉ, thậm chí còn có thể vừa ăn vừa nói một cách đầy trôi chảy, khiến người chỉ bắt buộc chịu nghe như Cận Úy Thành cũng ăn không ngon miệng.
“Nhưng mà Cận tổng đến đây hai ngày, em cũng chưa từng gặp mặt sao?”
“Em phải chạy vại khắp nơi theo giám đốc công trình. Huống hồ làm việc ở Cảnh Duyệt cũng chỉ được ít hôm là bay sang Đài Loan mất rồi... Nhưng mà Cận tổng đúng là đẹp trai như lời đồn.” Đường Hinh Nhi che miệng cười, mạnh dạn chuyển dời ánh mắt sang Cận Úy Thành bắt đầu ngắm nghía.
Cận Úy Thành mặt lạnh như tờ không buồn nói chuyện, Đường Vận thấy vậy liền nịnh bợ gắp thức ăn cho anh.
Đường Hinh Nhi hoàn toàn không khách sáo, càng ngắm càng say mê... chốc chốc cũng biết tới ngượng ngùng, lúc bóc vỏ tôm cứ len lút ngước mắt lên nhìn trộm bị Cận Úy Thành phát hiện lườm cô một cái.
Đường Vận tiếp theo đó lại đưa ra chủ kiến quái quỷ, nói Cận Úy Thành cứ về trước, cô muốn cùng Đường Hinh Nhi dạo phố đêm ở đây.
Biết anh cũng không thích ồn ào và gần gũi với người xa lạ, cô nghĩ cho anh đương nhiên là đề nghị như vậy.
Cận Úy Thành càng không thể níu kéo Đường Vận trước mặt cô nhóc xa lạ ngồi tại đây cho nên đã vờ lạnh lùng mà chấp nhận... Cảm giác như bị bỏ rơi, cứ âm thầm oán trách kẻ quấy rối Đường Hinh Nhi đáng chết.
Đường Vận nói là làm, cả đêm đi chơi với Đường Hinh Nhi rất muộn mới về phòng. Cận Úy Thành cả đêm hầu như chỉ biết xem hình cô trên mạng xã hội.
“Cận tổng à!”
“Tiếng mèo kêu sao?”
“Anh đưa chìa khóa phòng cho em đi.”
Cận Úy Thành giận thật rồi, anh bật người dậy, trừng trừng ánh mắt đầy sát khí... tuy nhiên lời thốt ra cực kì yêu thương: “Em ngủ lại đây với anh đi.”