“Đường Vận!”
“Sao ạ?”
“Anh sang nhà em ở nhờ được chứ?”
Đường Vận sững người, cô ngẩng mặt nhìn Cận Úy Thành, khinh khỉnh bĩu môi.
“Cận tổng! Anh có đến mấy căn nhà, cần phải ở nhờ nhà người ta.”
“Em biết là vì sao mà? Ăn sáng thôi.”
Cận Úy Thành đoán chắc cô sẽ chuẩn bị bữa sáng cho anh, lúc đến sớm cũng chẳng ăn gì. Anh nâng cốc cà phê machiato lên uống một ngụm sau đó lấy cái bánh bao xá xíu nhỏ trong xửng tre ăn rất ngon lành.
“Hoặc là ngược lại, em dọn đến nhà anh.”
“Không cần thân thiết như vậy có được không? Cận tổng soi gương sẽ thấy vẻ mặt háo sắc của mình đấy!”
Cận Úy Thành bật cười, đưa tay véo má Đường Vận một cái.
“Ăn xong anh có nhiều việc muốn bàn với em.”
“Vâng.”
Đường Vận nghe Cận Úy Thành thảo luận, hai người trong cuộc họp, hoàn toàn rất tập trung. Năm mới nhiều việc cần làm.
Cận Úy Thành cầm cốc cà phê đi về phía cửa sổ sát đất ánh mắt ưu tư. Đường Vận thấy thế xếp chồng tài liệu lại sau đó cũng tiến về phía anh ấy.
“Có tâm sự? Anh Hàn hôm nay đến sớm vậy, hai người chắc là có chuyện quan trọng cần bàn.”
“Là chuyện công trình và... vụ việc ở Vân Nam.”
“Đã có kết quả điều tra rồi sao ạ?”
“Đường Vận! Những người xung quanh anh dần không đáng tin.”
Đường Vận càng nghe càng hồi hộp, ánh mắt dõi theo từng thay đổi biểu cảm trên gương mặt Cận Úy Thành, chờ đợi anh nói rõ ràng hơn.
“Lão Diêu được người ở Cảnh Duyệt cho phép chứa hàng cấm và vận chuyển hộ. Cán bộ ở Vân Nam theo chỉ thị của người đó nên không thắc mắc. Nếu lần này lão Diêu không càn rỡ tranh hàng với băng đảng khác, chuyện sớm không bị bại lộ rồi.”
“Lão Diêu này thật là ăn táo rào sung mà.”
“Không hẳn, ông ta có lẽ nghĩ rằng đều là kế hoạch của anh.”
“Nhưng chuyện này rất dễ bại lộ.”
“Họ cũng không định giấu giếm, có lẽ muốn chờ thời điểm thích hợp để phanh phui. Hoặc khi Cảnh Duyệt mở cửa, giá niêm yết sẽ là một trò hề bị mang ra bàn tán.”
Đường Vận hít thở sâu, cô ngẫm nghĩ suy đoán: “Chuyện này ai có bản lãnh khống chế như vậy chứ? Thân cận với anh và có thể thay anh ra mặt thật ra chỉ có mỗi Hàn Tước. Nhưng mà, anh ấy sao có thể. Vậy là ai?”
Cận Úy Thành cong cong khóe môi, cười lạnh: “Khâu Chấn.”
Cận Úy Thành đi lại quầy bar để cốc cà phê lên bàn sau đó rót cốc nước ấm uống lấy một ngụm.
Đường Vận muốn lạnh cả sống lưng, không dám tin được.
“Em không tin là ông ấy.”
“Nhưng ngoài ông ấy ra thì anh không nghĩ còn có ai khác làm được điều tương tự. Ông ấy quản lý hệ thống nhà máy Giang Nam, sau bản kế hoạch do em đề xuất nửa năm trước cũng là do ông ấy theo. Hầu như là người nắm rõ tình hình và có quyền tuyệt đối.”
“Em hiểu, nhưng mà...”
Đường Vận mông lung, cảm thấy thật khó chấp nhận.
Cô và Cận Úy Thành ngồi xuống ghế sofa, bao mối bận tâm.
“Em sang Giải trí KM trước, cứ tiếp tục giải quyết công việc. Anh đã chia người ra làm việc rồi, trước mắt không vấn đề gì.”
Đường Vận gật đầu, cô thu dọn mọi thứ sau đó thì đi ra ngoài văn phòng.
“Thư kí Đường đến sớm a. Kì nghỉ thế nào?”
“Rất tốt. Chúc năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ.”
Đường Vận được tài xế của Cận Úy Thành đến dưới sảnh đón và đưa đến KM Entertainment.
Sớm như vậy đã có fan hâm mộ ngoài sảnh vây quanh chụp hình trước pano quảng cáo, hình như là... mến mộ Saron Diêu.
Vì lần trước được mời tham dự buổi tiệc tiếp đón đoàn Công nghệ phần mềm LA của Nhật Bản với Tổng Giám Đốc Cận Úy Thành mà Saron Diêu sau đó được Phòng Quan hệ kinh doanh sắp xếp thêm nhiều hoạt động cuối năm. Hình ảnh của cô nhanh chóng đẩy mạnh, chẳng trách báo chí cứ không ngừng ưu ái đưa tin.
Đường Vận đi vào sảnh lớn phải chen chút một phen.
“Cuộc họp sắp bắt đầu, các cô nhanh nhẹn một chút đi.”
“Ây! Thư kí Đường, cô đến sớm vậy sao?”
“Mọi người cứ tự nhiên, tôi quen đến sớm thôi. Anh Cận nhỏ chưa đến, cuộc họp vẫn chưa bắt đầu được.”
Trưởng bộ phận gật gù sau đó hối thúc nhân viên.
Đường Vận đi đến căn phòng chờ, đúng lúc gặp Saron Diêu cùng trợ lý vui vẻ vào trong.
“Hi! Thư kí Đường. Năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ! Nhìn cô Diêu tràn ngập sức sống lắm.”
Saron Diêu nhiệt tình nắm tay kéo Đường Vận ngồi xuống sofa lấy trong túi xách ra một hộp quà.
“Tôi được bạn bên Pháp gửi về ít quà, có thỏi son này rất hợp với Thư kí Đường lắm. Và một vài lọ tinh dầu dưỡng da.”
Đường Vận ngạc nhiên, vội xua tay: “Đồ tốt như vậy cô Diêu cứ để lại dùng, tôi không dám nhận.”
“Chị đừng khách sáo quá...”
“Không phải đâu ạ, Cảnh Duyệt nghiêm khắc chuyện nhân viên nhận quà cáp, tôi làm việc với Cận tổng phải đi đầu làm gương. Cô Diêu cứ như vậy làm tôi thật khó xử.”
Saron Diêu mỉm cười cất lại hộp quà không muốn tiếp tục miễn cương đối phương, vừa hay định lên tiếng nói thêm gì đó thì bên ngoài lại nghe tiếng ồn ã, “Ây dà! Đoán chừng là anh Cận nhỏ và Nam Cung Nhu Tuyết đến.”
“Vậy chúng ta cũng ra ngoài thôi, sắp đến giờ họp rồi.”
Đường Vận và Sharon Diêu đứng dậy đi ra ngoài.
Quả nhiên là Cận Chí Minh và Nam Cung Nhu Tuyết đã đến. Hai người khoác choàng tay nhau, rất thân mật, sau lưng có cả đoàn người thay phiên nhau làm báo cáo nhanh để Cận Chí Minh nắm tình hình song song kèm những lời chúc mừng đến hai người họ.
Đường Vận hơi ngây người.
Cận Chí Minh lúc này mới nhìn qua và thấy cô, ánh mắt hai người chạm nhau có chút ngưng đọng.
Giống như đã rất lâu rồi mới gặp lại. Mọi thứ mấy chốc đã thay đổi nhanh như thế, khiến người ta không kịp thích ứng... Khoảng cách của hai người cũng không phải giống như hiện tại, nhìn nhau cách vài bước chân.
Cô có để ý không, việc Chí Minh đính hôn với một cô gái khác? Mà người đó lại còn là Nam Cung Nhu Tuyết, cách đây không lâu đã vì ghen tuông giữa cô với Cận Úy Thành mà vung ra một cái tát tay.
“Hi!” Cận Chí Minh chào trước.