“Đi ăn chút gì không?”
“Không cần, tôi ăn ở khách sạn được rồi.”
“Đừng cứ giận dỗi mà khiến bao tử chịu thiệt, huống hồ ở đây hỗn tạp em đi bộ một mình thế này thật nguy hiểm.”
Đường Vận nhớ lại lời mấy khoa trưởng bàn luận với nhau thì có chút nghi ngại, cô ngẫm nghĩ sau đó chọn mở cửa ngồi vào trong xe để Cận Úy Thành chở đi.
“Nửa năm trước đến đây ăn mấy món rất vừa ý.”
“Cận tổng lại có tâm hồn ăn uống rồi.”
“Giống ai nhỉ?”
Đường Vận bĩu môi, không muốn nói tiếp.
“Cứ giận dỗi. Con gái các em thật có nhiều tâm tư.”
Đường Vận không nhịn được nữa, cuối cùng cũng tuôn trào:
“Được, vậy thì tôi thẳng thắn hỏi Cận tổng, anh biết Lãnh thị giăng bẫy muốn lấy Lưu Ân kéo Cảnh Duyệt xuống nước vẫn mặc nhiên làm ngơ. Anh như vậy là ỷ thế hiếp người, dồn Lưu Ân vào thế yếu. Anh ta bây giờ tự hủy hoại mình rồi.”
“Em vẫn là quan tâm hắn. Có đáng không?”
“Tôi đang quan tâm cách hành xử của anh, Cận tổng à!”
Cận Úy Thành chợt hiểu ra, anh cho xe chạy thật chậm, ngay lúc này đôi bên thẳng thắn muốn dứt khoát làm rõ để cô không phải gút mắc với anh.
“Lãnh thị lần này bắt tay với Nam Cung, kể cả chuyện cục kiểm toán nhúng tay vào... Nếu Cảnh Duyệt không có thực lực đã sớm bị họ đẩy vào chỗ hiểm chứ không phải lung lay giá cổ phiếu ít ỏi như thế. Nhiều kế hoạch theo đó trì trệ, đã phát sinh tổn thất. Tôi không lo được nhiều như thế, quan tâm đến số phận của họ Lưu kia ra sao.”
“Tôi chẳng hề thấy biến động gì lớn.”
“Đúng vậy, vì tôi phải tiếp rượu thâu đêm với đám quan chức, phải bỏ tiền và sĩ diện hạ mình... Dự án của Cảnh Duyệt có nguồn đầu tư từ nơi khác, tức nói không có quyền biểu quyết hoàn toàn. Nếu không may lơ là, Cảnh Duyệt sẽ bị thế lực khác khống chế. Ngay cả một nhà máy ở Vân Nam còn phiền toái như thế, em nghĩ rằng cứ dự án nào khởi công đều êm đẹp sao?”
Đường Vận im lặng, trong lòng bao nỗi ngổn ngang.
Cận Úy Thành nhếch môi cười giễu: “Em ngây thơ như vậy, tôi cũng không nỡ để em nhìn thấy góc khuất chốn thương trường. Nam Cung gia bấu chặt Cận thị không buông là vì bao năm công cuộc khai thác mỏ phải nuôi đám bảo kê giang hồ. ‘Nuôi ong tai áo’ câu này thật chẳng sai, bọn đó không cam lòng dưới trướng nhà Nam Cung mãi, dần khuếch trương thế lực đến nổi khống chế ngược lại nhà Nam Cung. Bây giờ họ làm gì cũng không thuận tiện. Cũng giống như Lưu Ân, bị họ Lãnh tính kế chuốc rượu mê tình, dâng cho hắn đứa con gái ngoài giá thú làm gông xiềng khống chế. Đủ thấy lòng người hiểm độc độ nào.”
Đường Vận lạnh cả sống lưng không dám tin đây là sự thật.
Nói như thế, ông Nam Cung bán con gái thì Lãnh thị cũng là tự tay hại con mình. Hổ dữ còn không ăn thịt con, bọn họ thật quá lạnh lùng và không có tình người.
Cận Úy Thành trưởng thành trong cuộc sống như vậy, chẳng trách người nhà xa cách, anh em nghi kỵ lẫn nhau.
Chí Minh có lẽ rất khó chịu với những gì xảy ra đối với mình.
“Ngày nào Cảnh Duyệt không truy cứu, Lưu Ân vẫn chưa nói là thân bại danh liệt. Để xem người lợi dụng hắn còn muốn gì thêm nữa.”
Đường Vận nắm chặt chân váy, khó chịu không thở nổi.
Cô thì thầm như năn nỉ: “Cận tổng, chúng ta đừng bàn chuyện không hay đó nữa.”
Cận Úy Thành nhẹ gật đầu, anh đưa tay ra lần tìm và nắm lấy bàn tay của Đường Vận. Cảm nhận được thê lương trong lòng cô.
Cũng giống như Hàn Tước, đã chọn giấu giếm Giang Linh Ngọc rất nhiều chuyện thị phi bên ngoài.
Đứng ở ranh giới và mâu thuẫn về thế giới quan của nhau, thật ra cũng là một nỗi khổ.
...
Cận Úy Thành đưa Đường Vận đến một nhà hàng nhỏ ăn cơm, gọi rất nhiều đặc sản Vân Nam.
Đường Vận lúc no bụng tâm tình luôn rất tốt, mấy chốc đã không còn phụng phịu má trưng bày bộ dáng giận dỗi khó chịu nữa... Ngẫm nghĩ, Cận Úy Thành cảm thấy sau này sẽ không tranh luận với cô trong những lúc cô ấy đang đói, tránh khiến bản thân phải buồn phiền theo.
Nhìn cô tâm trạng tốt, Cận Úy Thành cũng thoải mái trong lòng. Lúc lái xe về muốn là đưa cô trở lại vườn đào tản bộ.
Xe chạy tới đoạn vắng vẻ, bất chợt lại nổ bánh sau.
Cận Úy Thành nhíu mày, cảm thấy bất an... Xa xa trông thấy một chiếc xe tải chở hàng đến gần.
“Có chuyện gì sao ạ?”
Đường Vận vừa dứt tiếng thì mặt kính sau xe đột nhiên nát vụn, âm thanh va chạm cực mạnh. Xe ở đây chỉ là dòng phổ thông được Giám đốc bộ phận sắp xếp cho Cận Úy Thành, nếu là xế hộp của riêng anh thì đã không dễ vỡ mặt kính bởi cú va chạm như thế.
Cả hai tháo dây an toàn muốn xuống xe lại do dự ra ngoài càng nguy hiểm. Cận Úy Thành bực dọc văng tục, giận đến tái mặt.
“Bị lưu manh ở đây phục kích rồi! Đám điên này.”
Đường Vận nhanh nhẹn gọi cho mọi người tới ứng cứu, liên lạc tận ba người.
Phía sau xe lại tiếp tục bị một xe tải chở hàng đâm vào, đẩy xe đi một đoạn ngắn. Khi xe vừa dừng lại Cận Úy Thành và Đường Vận đồng thời phóng ra ngoài.
Cả hai đều có chơi thể thao, thoát thân không hề hấn gì, tuy nhiên cảnh tượng trước mắt mới làm người ta kinh hãi.
Cận Úy Thành và Đường Vận mỗi người một hướng ngã lăn xuống cập lề đường đầy cỏ dại, vì quan tâm đến nhau đã tự chạy về phía của đối phương.
“Các người muốn gì?” Cận Úy Thành nhìn đám lưu manh bặm trợn xăm hình, da dẻ đầy những vết sẹo ngang dọc, anh bình tĩnh hỏi.
“Lão Diêu là cái thá gì? Mày chống lưng cho lão chứ hử?”
Đường Vận bị một tên tóm lại nhưng rất không nhân nhượng hạ cước thoát khỏi, cô chạy đến sát vai Cận Úy Thành không chút bấn loạn.
“Liên lụy em rồi.”
“Họ đông quá!” Đường Vận cố ý nhắc nhở, không muốn Cận Úy Thành liều lĩnh chống trả, huống hồ còn hai tên đang ngồi trên xe tải điều khiển.
“Tôi không chống lưng cho ai, thật ra các người có bản lãnh vẫn có thể thâu tóm khu này. Nuôi sống anh em không phải chỉ với việc so kè đánh đấm ai hơn ai, cần nhất là nuôi được họ với cả người nhà.” Cận Úy Thành như rất thảnh thơi bàn công chuyện, không hề lay động hay sợ hãi, Đường Vận nhìn anh chỉ biết lo âu. Đám lưu manh này sao có thể nói lý lẽ được kia chứ?
“Đừng lấy tiền ra dọa tụi này. Bảo lão Diêu giao hàng hóa của tụi tao ra đây. Mày nên biết, tụi tao chém giết thì mày cũng không thể nhàn hạ được.”
Cận Úy Thành nheo nheo cặp mắt, ngầm đoán chuyện này không chỉ đơn giản là bè phái tranh chấp. Có lẽ lão Diêu sau lưng đang bày trò không ít.
“Tôi giúp các người lấy hàng.” Cận Úy Thành mạnh mẽ trả lời.
Đường Vận cũng lên tiếng góp lời: “Các anh bình tĩnh, có thể lão Diêu phô trương thân thế rằng Cận thị chống lưng mới càng quấy. Chúng tôi đến đây sản xuất, tạo công ăn việc làm cho bà con, tuyệt đối không dính đến chuyện khó dễ các anh.”
Cận Úy Thành mở ví lấy ra tờ chi phiếu, thản nhiên đi đến gần đám lưu manh.
“Lấy trước chỗ này làm tin, tôi tuyệt đối không để lão Diêu chứa chấp hàng cấm trong nhà máy. Càng không muốn dính líu đến các anh nữa.”
Tên cầm đầu nhìn con số trong tờ chi phiếu vô cùng kinh ngạc, hắn đưa tay giật lấy, nhưng bị Cận Úy Thành rụt tay lại; nắm tay của hắn chỉ rơi vào không trung khiến hắn vô cùng giận dữ.
“Mày giỡn mặt à?”
“Các anh cũng nên có lời cam kết.”
Hắn nhếch môi cười sau đó hất mặt, ra hiệu cho đám anh em tiến tới chỗ Đường Vận đang đứng.