“Cận tổng, anh cũng thật quá đáng... Chị Giang đang sốt nặng kia mà, làm mẹ gì chứ?”
“Hết sốt thì có thể làm mẹ được mà nhỉ?” Trang Dật Thăng bật cười, đưa ngón tay cái lên hướng về Cận Úy Thành, ý chỉ cao kiến.
“Người quá đáng là em... Phớt lờ tôi, không nghe máy và trả lời tin nhắn.” Cận Úy Thành không để ý đến Trang Dật Thăng chỉ quay sang trách móc Đường Vận.
Đường Vận xấu hổ quay mặt sang hướng khác sau đó vu vơ đánh giá căn nhà.
“Bày trí khá đấy. Gần như xong cả rồi, em không phải phụ một tay chứ nhỉ? Vậy chúng ta nhập tiệc. Nhà anh có gì đãi khách không?”
“Tôi để dưới bếp, em cứ tự nhiên.”
“Vâng.”
Đường Vận nhanh nhẹn đi xuống bếp, Cận Úy Thành cũng chau mày đi theo sau cô.
“Tôi chưa từng bị ai cư xử như vậy? Đường Vận! Em chơi trò lạt mềm buộc chặt ư? Vậy thì em thắng rồi.”
“Cận tổng! Tôi không có ra vẻ như anh nghĩ...” Đường Vận cúi mặt, cô biết mình không thể trốn tránh.
Cận Úy Thành tiến nhanh bước chân, vòng lên phía trước mặt đối mặt với cô, anh nghiêm túc bảo: “Gọi anh Úy Thành!”
Đường Vận ngỡ ngàng ngẩng đầu lên.
Hai đôi mắt chạm vào nhau. Giống như đã bao năm xa cách mới được gặp lại.
“Cho tôi ít thời gian thích ứng được không?”
“Khi về Thượng Hải nhất định phải có câu trả lời.”
“Nếu là từ chối...”
“Không muốn làm bạn gái thì làm vợ.”
Đường Vận sững người, đầu óc như choang một cái như sấm rền... Nhưng cô lại không giấu được ngượng ngùng.
Anh ta giống như đã sớm thu phục được cô rồi.
Cận Úy Thành không kìm được, tiến lại ôm chặt Đường Vận vào lòng, giọng trầm khàn từng tiếng ấm áp vang lên bên tai cả hai: “Tôi thật nhớ em.”
Đường Vận hoàn toàn không giãy giụa khỏi vòng tay ấy.
Tiếng ho nhẹ vang lên, cố ý phá vỡ bầu không khí lãng mạn.
“Hai người có thể không tình tứ trong nhà của tôi được không, huống chi tôi đang rất cô đơn như vậy?”
Đường Vận ngượng đến chín mặt, cô xoay lưng bỏ đi.
“Khi nào anh đến được Thành Đô dùng cơm với cha em, nhớ rủ Cận tổng cùng đến nhé!”
...
Ông Đường hào hứng khoe tờ báo mới đưa tin về cuộc thi cờ tướng của Câu lạc bộ Chiêu do người anh em tổ chức.
Những ứng viên tham gia cuộc thi hằng năm đều là nội bộ công chức Thành Đô và vài giáo viên tỉnh thành lân cận. Lần này đặc biệt có sự góp mặt của con trai Trang thị, tuổi trẻ tài cao, tuấn tú hơn người.
Mặc dù anh khiêm nhường giành giải Á Quân, nhưng ở vòng Bán kết đã loại hai thí sinh hạt giống vào vòng Chung kết năm ngoái.
Hai người bị loại trong số đó có cả ông Đường.
“Cha bị loại mà hào hứng vậy sao?” Đường Vận nhướng mày.
Ông Đường tuổi độ trung niên nhưng anh tuấn phong độ, dáng vẻ như mới hơn 35 tuổi thôi.
“Mùa giải năm nay có mấy người trẻ mang đến luồng gió mới. Cha kết giao với họ, thấy chính mình như được trẻ ra.”
“Nhìn cha đâu có già chút nào, như anh trai con thôi.” Đường Vận cười đến nheo mắt, nịnh bợ nói.
Đường Nghiên ngồi bên cạnh thoáng bĩu môi chê cười chị gái, nhưng vẫn như cũ chú tâm xem album hình chiến sĩ anh em ngày trước của cha.
“Chà, Quán Quân là cậu nhóc mới tốt nghiệp Trung học. Ngầu thật đó. Trang...” Đường Vận thoáng im bặt.
Trang Dật Thăng xem như có bản lãnh... Nhưng mà thua cho tên nhóc như vậy khiến cô cũng phần nào hả hê. Không thì thắng cha cô, sẽ hống hách biết mấy.
“Vận! Con kì trước lấy rượu của cha đến mời hàng xóm mới?”
“Ây! Là đồng nghiệp công ty dọn đến.”
Điện thoại trong túi lại rung lên, cô nhìn sang cha xin phép nghe điện thoại, sau đó chạy đến ban công mở máy:
“Cận tổng!”
“Tôi đang ở Thành Đô.”
“Cha tôi đã mời anh Trang đến nhà dùng cơm.” Đường Vận xao xuyến, nhìn cảnh vật bên ngoài liễu rũ xanh tươi; ngày trước nhìn thấy thê lương lại vì tâm trạng tốt mà vô cùng thưởng thức.
“Tôi đang ở Phố cổ Jinli uống cà phê. Em đến đây một lúc được không?”
Đường Vận hơi ngạc nhiên, cô vội vã thắc mắc: “Cận tổng không phải đi cùng anh Trang sao ạ?”
“Thật tiếc. Tôi phải về Thượng Hải trong ngày.”
Đường Vận bồi hồi nén lại tiếng thở dài tiếc nuối. Nhưng rất nhanh đã lấy lại tâm trạng.
“Tôi sẽ đến ngay.”
Cận Úy Thành gửi địa điểm cho Đường Vận trong tin nhắn, cô theo đó bắt taxi đến.
Đi vào trong khu phố cổ kính nên thơ lòng Đường Vận bồi hồi lạ lẫm. Vì sao Cận Úy Thành phải về Thượng Hải? Cuối năm mọi việc đã sớm tạm gác.
“Đường Vận!”
“Cận tổng!” Đường Vận nghe tiếng gọi thì quay đầu lại.
Nhìn người đàn ông như chàng hoàng tử Anh Quốc một vẻ nổi bật tách biệt với thế giới xung quanh, nhất thời làm Đường Vận say đắm đến mông lung cả cõi lòng và tâm trí. Cô hít thở, nghe nhịp tim vội vàng.
“Nắm lấy tay anh!”
Cận Úy Thành đưa bàn tay ra phía trước, nhìn Đường Vận trông chờ.
Đường Vận mỉm cười đón lấy bàn tay. Hơi lạnh từ lòng bàn tay truyền tới, sau đó thì trở nên ấm áp dần.
Cả hai tay trong tay bước đi, phố xá giăng đèn lồng, những ngôi nhà gỗ sơn màu đỏ như tranh vẽ lẳng lặng hòa nhập.
“Lần sau chúng ta nhất định phải lên Núi Nga Mi.”
“Vì sao?”
“Anh đã bỏ lỡ chuyến đi ấy một lần. Hôm nay cũng tương tự.”
“Việc ở Thượng Hải cấp thiết vậy sao? Em có nên về cùng anh không?”
“Em vẫn nên ở lại với người nhà. Vả lại, anh không muốn sớm như vậy gặp phụ huynh.”
Đường Vận tinh nghịch cười, “Anh sợ mất điểm?”
Cận Úy Thành không ngần ngại gật đầu.
Anh là thương gia. Nhà cô lại là con nhà cán bộ cấp cao.
Gần như là hai thái cực. Nếu Đường Vận cũng giống như Đường Nghiên trở thành Đảng viên, anh nghĩ cả hai thật khó khăn biết mấy.
“Anh lỡ hẹn lên Núi Nga Mi với ai? Mẫn Huyền?”
Cận Úy Thành lắc đầu: “Là mẹ.”
Đường Vận siết chặt bàn tay to lớn của người đàn ông ấy, bước chân chậm rãi. Cảnh vật đẹp quá! Giống như vì hai người mà nên thơ dệt mộng.
“Anh từng trải qua bao nhiêu mối tình?”
“Không nên ‘Quid pro quo, yes or no?’ trong lúc này, nhất là câu hỏi dễ mất bầu không khí tốt như vậy?”
“Ừm” Đường Vận bẽn lẽn cười.
“Em nghỉ phép thêm vài ngày ở bên gia đình đi. Khi về cùng anh đi Vân Nam. Không cần gấp gáp trở lại Thượng Hải.”
“Vì sao chứ?”
“Để em xa anh một chút, có thể biết nhớ nhung là gì. Tương tự cái cảm giác mà anh đã có với em vậy.”
Đường Vận nghe đến thì ngượng ngùng, sau đó cảm thấy không đúng, cô lập tức phủ định: “Ngôn tình như vậy, không hợp với anh cho lắm.”
Cận Úy Thành hơi lạnh lùng, Đường Vận ngước mắt lên nhìn; vì anh ấy khá cao lớn so với thân hình của cô, cô không biết rằng anh đang có suy nghĩ gì trong đầu. Cô không hiểu gì về người đàn ông này. Lời anh ấy nói, có phải sự thật không? Chỉ đơn giản muốn cô biết nhớ nhung anh.
Đường Vận dừng lại bước chân, nới lỏng tay mình ra khỏi bàn tay của Cận Úy Thành.
“Cận Úy Thành! Anh không phải tranh thủ về Thượng Hải đính hôn với cô gái khác chứ?”
Cận Úy Thành nhìn đồng hồ sau đó lại nhìn vào gương mặt trầm tĩnh của Đường Vận có hơi cau mày. Nhưng anh không nói gì, chỉ nhìn cô một lúc lâu.
Đường Vận nhớ đến cái tát của Nam Cung Nhu Tuyết, giống như thức tỉnh chính mình... Cô đã quá cảm tính, quá nóng vội. Đấy không phải là người đàn ông cô có thể dễ dàng tiếp nhận tình cảm.
“Nếu đã chưa thuyết phục chính mình thì đừng vội vàng để ai đó nắm tay em đồng hành như vậy. Giống như phải nhìn rõ một ai đó mới biết mình đang đi con đường ấy là đúng hay sai.”