Đường Vận rời khỏi Cảnh Duyệt, một mình đi bộ xuống phố, tuyết rơi rất nhẹ kèm gió bấc se lạnh, mấy chốc đã làm rối hết tóc mai.
Cô ngẫm nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi, cảm giác lân lân khó tả, khi ấy cô đã không dưới ba lần kìm chế chính mình nói lời mời Cận Úy Thành đến nhà dùng cơm với hai chị em cô. Có lẽ vì tự ái nên Cận Úy Thành đã không mở lời, nhưng Đường Vận cảm nhận anh ấy vô cùng mong mỏi được ăn cùng bọn cô bữa tối nay.
Cận Úy Thành nói chuyện ngày càng dịu dàng với cô như thế. Nhớ lại những ngày đầu mới nhậm chức Trưởng phòng thư ký anh ta đã thường xuyên mắng cô khó nghe đến độ nào. Anh ta... thích cô rồi sao? Nghĩ cũng thật lạ.
“Hello! Đợi em một lúc lâu rồi đấy! Thời tiết thật tốt nhỉ?”
“Trang Dật Thăng! Anh... anh về Thượng Hải rồi ư? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?”
Trang Dật Thăng đưa cho Đường Vận cốc trà sữa nóng rồi thong thả sóng đôi cô bước đi.
“Tôi vừa thấy tuyết rơi, nên quay đi mua hai cốc trà sữa. Đợi cả buổi không thấy em tan ca, đến khi đi một lúc thì suýt mất dấu em rồi.”
Đường Vận không hề khách sáo, uống lấy liên tiếp hai ngụm trà sữa ấm. Tuy nhiên biểu cảm lại không đúng khinh khỉnh lườm người đàn ông bên cạnh:
“Bỗng dưng ân cần không phải đạo gian cũng là đạo tặc. Câu này không sai cho được.”
Trang Dật Thăng cùng đi lên xe buýt với Đường Vận, dáng vẻ thong dong tự tại, lâu lâu còn huýt sáo ngân nga câu hát.
Mặc dù bị Đường Vận đoán được ý đồ, bĩu môi chê cười nhưng vẫn không hề đả động được tâm trạng thoải mái của người đàn ông ấy.
Trang Dật Thăng ngồi trên xe buýt nhìn ra bên ngoài, cảnh đêm Thượng Hải phồn hoa và huyên náo. Cuối năm khắp nơi giăng đèn trang trí, người người xuống phố chung vui. Tuyết đầu mùa lại rơi, có bao nhiêu thanh niên trẻ vì vậy mà càng thêm háo hức. Có cơ hội thể hiện tình cảm chính mình, tay siết chặt tay, thật sự làm cho những kẻ cô đơn phải ganh tỵ.
“Lâu lắm mới đi xe buýt, cảm giác chậm chạp và thú vị. Thời sinh viên, ở Zurich đi xe buýt rất thư giãn, quả như là một sự tín ngưỡng đối với loại phương tiện công cộng này.”
“Ở Thụy Sĩ ngôn ngữ chính là tiếng Pháp. Anh Trang chắc là nói tiếng Pháp tốt chứ nhỉ.”
“Chỉ đủ dùng. Thứ ngôn ngữ tao nhã đó hình như không dành cho tôi.”
Đường Vận che miệng cười, mấy chốc lại tưởng tượng dáng vẻ quý tộc của Cận Úy Thành ở một nơi cổ kính sang trọng và đậm màu sắc văn hóa nghệ thuật phương Tây. Anh ta tựa như một tác phẩm nghệ thuật... cao quý và lạnh lùng.
Có nhiều lúc khiến Đường Vận nghĩ mình không bao giờ có cơ hội chạm tới trái tim của người đàn ông đó, nhưng sự dịu dàng của anh ta đã vô hình cho cô nhìn thấy những cánh cửa có thể chạm ngõ được.
“Anh Trang trải qua nhiều mối tình chứ nhỉ? Một người hào phóng và nhiệt tình như anh thì là chuyện chắc chắn rồi.”
“Đúng vậy. Thời Trung học tôi đã bắt đầu cặp kè. Tôi mang đến cho người khác cảm giác là một lãng tử phong lưu. Còn như bây giờ... thật đáng buồn, madam An cứ nhìn tôi như một gã badboy.”
“Tôi thì ngược lại không có cái cảm giác như anh Trang nói. Tôi thấy anh có chuyên môn tốt, hôm ở công trường nhìn ra dáng kĩ sư phong độ như vậy mà.” Đường Vận tròn xoe mắt hạnh, nhìn Trang Dật Thăng ánh mắt sáng rỡ như nhìn trúng đối tượng ưa thích.
Trang Dật Thăng vì biểu cảm này của cô mà phì cười. Nếu chẳng phải biết Đường Vận là người yêu thích của lão đại, anh đã không kìm chế được véo má của cô một cái. Anh điềm tĩnh phân trần:
“Vì lần đầu em gặp tôi là ở công trường lắm lem khói bụi... Madam An mấy lần đều gặp tôi ở những nơi nhốn nháo vũ trường, hộp đêm... Hình tượng trong mắt đương nhiên có khác biệt rồi.”
“Nhắc mới nhớ khi ấy anh đã cho chị An Kiệt xem gì trong điện thoại mà có thể khiến chị ấy lấy xe đưa anh về vậy nhỉ?”
Trang Dật Thăng thở hất ra, đầu tựa vào thành ghế, dáng vẻ chẳng chút hứng thú đáp:
“Là một vài hình ảnh chụp được của hai tội phạm lui tới. Vụ án sau đó đã được triệt phá và bắt hai vợ chồng cầm đầu Thượng Hải về quy án.”
“Ây! Đúng rồi ha. Vậy tính ra chuyện này nhờ anh rồi. Đúng là chị ấy nên có ấn tượng tốt về anh chứ nhỉ?”
“Cô ấy cứ nhìn tôi bằng cặp mắt thiếu tin cậy. Tôi từng thanh minh với cô ấy, còn không tiếc khoe cha của tôi là lính cứu hỏa ưu tú quốc gia... Nhưng thái độ dửng dưng của cô ấy làm tôi thật tức chết.”
“Anh cuốn quýt theo đuổi đương nhiên bị tác dụng phụ rồi.”
“Chà, nói như em rất có kinh nghiệm tình trường vậy đó...” Trang Dật Thăng bật dậy, quay đầu sang vặn hỏi Đường Vận, tia mắt trông chờ, “Khoan đã, đêm đó em và lão đại thực sự đã qua đêm cùng nhau?”
Cận Chí Minh theo đuôi tài xế của Cận Úy Thành một lúc lâu, khi thấy ông ta cho xe dừng lại trước một trung tâm thương mại thì lập tức tìm chỗ đỗ xe rồi chạy đến đó.
Vừa hay Cận Úy Thành thật sự xuất hiện.
“Anh hai!”
Cận Úy Thành ngạc nhiên, hơi nhíu lại chân mày nhìn sang người thanh niên đang đi vội tới.
“Nói chuyện vài câu được chứ?”
“Dưới trời tuyết thế này?” Cận Úy Thành khinh khỉnh nhếch môi.
“Chỉ vài câu thôi, không làm lạnh chết anh đâu. Mẹ mới nói cho em biết, anh muốn cả nhà phải dọn ra khỏi biệt phủ Sunshine. Và cha đã làm xong thủ tục sang nhượng cho anh rồi. Em chỉ muốn biết còn điều kiện nào có thể lay động được anh không? Sau chuyện này em đương nhiên chủ động rời khỏi đó, em thì không sao, lâu nay em đã muốn tự lập ra riêng rồi.”
“Khẳng khái lắm! Cha có được những người con như các chú thật sự không uổng kiếp này. Có một điều kiện có thể lung lay được tôi đó, mà đối với chú cũng là chuyện dễ thôi.”
Bông tuyết lất phất rơi trong gió, rớt xuống bờ vai của hai người đàn ông cao ráo hiên ngang. Họ nhìn nhau, ánh mắt chứa đựng nhiều mối bận tâm khác biệt, và chờ đợi phản ứng tiếp theo của đối phương thế nào.
“Vậy em mong mỏi được lắng nghe.”
“Chú đính hôn với Nam Cung Nhu Tuyết đi. Đó là mong muốn của hai nhà, không chừng cũng là tâm nguyện của mẹ chú.”
Cận Chí Minh đờ ra mất mấy giây, thật sự không thể tin được điều kiện mà Cận Úy Thành vừa thốt lên.
Anh ấy thật sự không phải nhầm lẫn? Nam Cung Nhu Tuyết đầu mày cuối mắt đều là hình bóng của anh ấy, si mê không còn lời nào tả hết. Huống chi kết thân với nhà Nam Cung sẽ lợi thế rất nhiều mặt. Anh ấy không cần Cận thị, lại không thuận với cha, đúng lý rất cần sự ủng hộ này... Sao anh ấy có thể?
“Đó thật sự là điều kiện trao đổi? Chỉ cần đính hôn?”
“Đúng vậy. Cho chú thời gian một tháng suy nghĩ... Ít nhất nhất 1 năm mới có thể hủy hôn được.”
“Không cần một tháng, em nhận lời.”
Cận Úy Thành vừa xoay lưng rời đi thì nghe được Cận Chí Minh thốt lên, anh khẽ cười, vẫn không quay mặt lại mà nói:
“Đừng nhận lời vội, cha chưa chắc sẽ đồng ý, và còn có cửa ải nhà gái Nam Cung kia. Chú tưởng cứ muốn đính hôn là đính hôn được sao? Nực cười.”
Cận Úy Thành dứt khoát bước đi, tài xế trên xe thấy thế thì lịch sự đi xuống giúp anh ta mở cửa xe phía sau. Đợi khi Cận Úy Thành ngồi vào trong mới quay về ghế lái cho xe di chuyển.
Trong gió tuyết lất phất lạnh lẽo Cận Chí Minh đứng đấy ngơ ngác và buồn bực. Anh ngước mặt nhìn lên trên bầu trời, cũng không trông thấy thứ gì khác ngoài những đốm trắng ẩn ẩn rơi nhẹ. Không hiểu sao giây phút này bản thân anh lại da diết nghĩ đến Đường Vận...
Vì sao điều kiện lại là đính hôn với Nam Cung Nhu Tuyết? Ban đầu anh đã thầm đoán chính là số cổ phần của Cận thị có trong tay anh. Anh có thể không cần tài lực của nhà họ Cận, không cần địa vị và vai trò thiếu gia kia... Anh cảm thấy chính mình có thể tự gầy dựng tương lai, nhưng mà tương lai... không phải là rất tha thiết muốn có Đường Vận đồng hành cùng ư? Anh sợ mình một bước lầm lỡ, có thể oán hận cả đời, tiếc nuối cả đời.