Doãn Cách Nhi ngồi trong thư phòng đọc sách, hơi buồn chán nên vào trang mạng điện tử xem tin tức. Hiện tại đang phát trực tiếp phỏng vấn của Tổng Giám Đốc Cảnh Duyệt – Cận Úy Thành.
Doãn Cách Nhi vẫn luôn bị người đàn ông đó thu hút, cô chống cằm say mê nhìn vào màn hình tinh thể lỏng.
“Cô chủ à có người của Doãn thị đến tìm gặp cô, là anh Trương.”
Tiếng quản gia vang lên trong chiếc điện thoại bàn. Doãn Cách Nhi thẳng người dậy, đáp trả thật nhanh: “Gọi anh ấy vào thư phòng đi. Đến hầm rượu chọn một chai năm 90 khui ra rồi mang lên đây.”
“Vâng ạ.”
Doãn Cách Nhi tắt màn hình sau đó chuyển sang mở xem biểu đồ cổ phiếu, tia mắt sáng long lanh. Người của cô làm rất được việc, không như đám rảnh rỗi nhà Nam Cung gia. Bày ra biết bao nhiêu chuyện chỉ khiến giá cổ phiếu Cảnh Duyệt lung lay nhẹ. Nuôi cả đám ăn hại đó, hằng năm không biết tốn biết bao nhiều tiền.
“Lần này chuyện cha hắn giao phó Lãnh Thiếu Phong làm rất ra trò, kể như không còn đàn đúm ăn chơi như trước. Nếu phía họ thu mua thành công ba công ty nhỏ kia thì Doãn thị có thể đẩy mạnh hợp tác với họ, kịp thời xoay vốn cho công trình ở Tứ Xuyên đúng thời hạn.”
“Tôi góp gió cho Lãnh Thiếu Phong lần này không ít, hắn mà làm hư chuyện thì thật đáng chết. Còn chuyện điều tra?”
Họ Trương đưa tập tài liệu dày và chiếc USB đặt lên bàn làm việc của Doãn Cách Nhi, nghe cô hỏi thì từ tốn trả lời:
“Cô ta đang làm thủ tục sang nhượng lại hãng rượu vang bên Úc, chắc là dự tính ở luôn Thượng Hải. Cũng không có sống chung với em gái mà thuê một phòng khách sạn của Doãn thị ở tạm, tính ra đã một tuần trôi qua rồi.”
Doãn Cách Nhi thong thả rót rượu mời anh Trương, sau đó tựa người vào chiếc ghế xoay thưởng thức ly rượu trong tay, thần sắc lạnh lùng.
“Vậy nghĩa là đang tìm nhà? Thật khó ưa.”
Anh Trương đã nhấp một ít rượu môi cong lên cười giễu. Anh ta lại đưa đến trước mặt Doãn Cách Nhi một túi giấy khác. Cô ấy thấy vậy liền nhanh nhẹn mở ra xem ngay, bên tai nghe anh Trương đó nói.
“Vừa hay tin Cận Chí Minh đặt một chỗ trong nhà hàng với cô ấy. Cùng trong tòa nhà Vạn Ái của Doãn thị, nên tin tức đến tai tôi rất nhanh.”
“Vậy khả năng là Cận Úy Thành mời cơm rồi. Hừm!”
Doãn Cách Nhi xem mấy tấm hình trong túi giấy, càng xem càng khinh bỉ. Ánh mắt thâm trầm.
“Lãnh thị thật giỏi bày trò. Họ Lưu đó có khả năng khiến Cảnh Duyệt lao đao không nhỉ?”
“Cô Doãn không vì có tình cảm với Cận Úy Thành mà đem chuyện này nói với anh ta chứ?”
“Tôi không nhàm chán như vậy chứ.”
Tàn tiệc Cận Úy Thành đích thân lái xe đưa Đường Vận trở về nhà. Cũng không phải là lần đầu tiên nên Đường Vận không lấy làm bất ngờ và từ chối nữa.
Cận Úy Thành lái xe rất tập trung từ đầu chí cuối không có nói với cô câu nào. Không đoán biết là tâm tình tốt hay xấu nên Đường Vận càng không dám mảy may bắt chuyện.
Đến lúc dừng xe trước con hẻm thì mới nghe đối phương cất tiếng hỏi:
“Con hẻm này xe vẫn có thể chạy vào trong được mà nhỉ?”
“Đúng vậy. Nhưng mà lúc quay đầu trở ra sẽ có chút bất tiện. Cận tổng không định chạy luôn vào trong đó chứ? Tôi đi bộ quen rồi, vận động một chút càng tốt mà.”
“Không phải. Tôi đang suy nghĩ nếu như em mua xe sẽ như thế nào thôi?”
Đường Vận hiểu ra thì thấy có hơi buồn cười, cô nhìn Cận Úy Thành cười ngoác miệng đáp:
“Tài phiệt lo nghĩ có khác.”
“Thời gian này tôi bận việc bên ngoài sẽ không thường xuyên đến Cảnh Duyệt. Em cố gắng lo liệu.”
Đường Vận tháo dây an toàn ra, nghe Cận Úy Thành nói thì vẫn giữ ý lưu lại ngồi trong xe. Cô gật đầu.
“Em gái em về chưa?”
“Đã về rồi ạ. Anh muốn, đến nhà tôi ngồi chơi sao?” Đường Vận dọ hỏi, có chút ngập ngừng.
Cận Úy Thành lạnh nhạt, thẳng thắn đáp: “Không. Em đã nói tôi không nên chiếm dụng thì giờ riêng tư của em. Tôi vẫn còn nhớ.”
“Ây! Tôi không có ý gì. Tôi... Nhưng tôi cho đến hiện tại không có hối hận về những lời mình đã nói.” Đường Vận hơi cúi mặt. Cuối cùng cô vẫn không lựa chọn nói sai lời.
“Tôi hiểu. Cho nên tôi sẽ tìm cách để em cam tâm tình nguyện cho tôi chiếm dụng thì giờ riêng tư đó.”
Cận Úy Thành vừa nói dứt lời thì cả người nghiêng về phía Đường Vận, ánh mắt màu hổ phách chuyển động say ngắm nhìn cô. Trong không gian chật hẹp của chiếc xe có thể nghe rõ mồn một tiếng hít thở của đối phương, và hương nước hoa nam tính trên người đàn ông uy quyền khó gần gũi.
Đường Vận bất tri bất giác nhích người về sau một chút, e dè níu lấy gấu váy, thoáng run run nói:
“Cận tổng! Anh cứ như vậy chúng ta rất khó làm việc cùng nhau. Anh có thể chọn một cô gái khác để trêu ghẹo được không?”
“Nhưng em lại có thể thân thiết với Cận Chí Minh như vậy?”
“Hả?” Đường Vận không ngờ tới là nghe được câu này. Còn chưa kịp phản ứng đã thấy vẻ mặt hờn dỗi không đúng lắm của ai đó.
“Được rồi. KM Entertainment tới đây có cuộc thi tuyển nghệ sĩ, em sang đó giám sát và hỗ trợ CEO mới nhậm chức đi.”
Đường Vận ngây người sau đó miễn cưỡng mỉm cười và gật đầu nhận lời. Cô chào Cận Úy Thành một tiếng mới đẩy cửa bước xuống xe.
Cận Úy Thành quay vô lăng di chuyển cho xe chạy đi, bực dọc thở ra. Vài phút sau thì như muốn đấm vào cửa kính, rít qua kẽ răng muốn tự mắng chính mình quá ngốc.
Quyết định như vậy không khác nào đẩy họ có cơ hội đến gần nhau hơn. Thường xuyên chạm mặt...
Càng nghĩ càng phiền chán.
Nhưng thôi, thời gian này biến động, anh vẫn nên dồn tâm trí vào giải quyết công việc.
Đường Vận phía này thả bộ vào trong con hẻm, vừa đi vừa ngân nga mấy câu hát, cố gắng nhỏ giọng chỉ đủ chính mình nghe. Đi một lúc thì chợt nhớ ra cuộc hẹn mà Cận Chí Minh đã thay cô sắp xếp. Cô lấy điện thoại trong túi xách ra nhanh chóng nhắn tin cho Cận Úy Thành, bao gồm địa chỉ và thời gian cuộc hẹn với Mẫn Huyền.
Cô lại nhớ đến mình dùng tiền của Cận Úy Thành mua không ít đồ lại không có mua gì tặng cho anh ta cả.
Ngẫm nghĩ, thật ra hôm đó cô vẫn nhớ, chỉ tiếc là tìm mãi không thấy thứ gì phù hợp với kiểu quý tộc như Đại Boss cao cao tại thượng ấy. Có lẽ đợi khi anh thường xuyên ở Cảnh Duyệt rồi sẽ tự tay làm mấy món điểm tâm và bữa sáng để bù đắp.
Đường Vận nhìn về phía trước, bị dáng người thanh niên cao ráo ngoài cổng rào dưới ngọn đèn làm chú ý, bóng đen dạ xuống mặt đường lộ kéo dài ra, tay cầm điếu thuốc lá đang hút thì dụi dụi xuống đất, dáng vẻ buồn chán.
Ban đầu Đường Vận còn ngỡ là Lưu Ân đến tìm cô, đến khi bước lại càng gần thì mới nhận ra đó là Cận Trí Trung.
Hai người ánh mắt đồng thời chạm vào nhau, ngạc nhiên, lạ lẫm.
“Em gái tôi không chịu gặp anh sao?”
“Cô ấy không biết tôi ở ngoài này.”
“Cũng trễ rồi, khi khác hẳn đến.” Đường Vận nhướng mày rồi xoay người mở cổng rào, tuy nhiên vẫn chưa có ý định đi vào trong.
“Tôi tình cờ đi dạo ngang đây. Biết là giờ này không còn sớm nên đã không dám làm phiền.”
“Phải rồi, chúng tôi sẽ đi Thành Đô. Cho nên đừng đứng đợi như vậy. Lính không phải đều bộc trực, khẳng khái lắm sao, đâu có chuyện cá nhân cũng không thể tự quyết.”
Đường Vận nghe giọng nói trầm ấm sau lưng cất lên: “Chị có ý gì?”
“Tôi không can thiệp chuyện của hai người đâu. Nhưng mà cửa ải của phụ huynh càng không dễ qua. Cha mẹ anh hà khắc, cha mẹ tôi càng được tiếng quản giáo nghiêm.”
“Chào chị. Tôi đi về đây. Đừng nói lại với Tiểu Nghiên.”