Lựa chọn cả buổi quả nhiên không phụ lòng người, thịt ướp và nướng lên rất hợp khẩu vị, hương thơm nức mũi. Lúc vừa mang ra Đường Vận hào hứng như một đứa trẻ, giống như mọi thứ trên đời chỉ gói gọn lại bằng mâm thịt xiên que các loại xếp chồng lên nhau.
Chủ quán lại tiếp tục mang ra hai ly bia hơi lớn đặt lên bàn, bia sủi bọt như muốn tràn ra. Ông cười toe toét chúc hai người ăn ngon miệng, nói bằng tiếng Phổ thông khá vụng về, có vẻ như rất để ý đến người đàn ông dáng dấp nổi trội đang có mặt ở đây; trong một cái quán nhỏ đông đúc chật chội, thật sự là cuốn hút và khác lạ.
Cận Úy Thành nhìn ly bia thì hơi nhíu mày, nhưng anh không nói gì, chọn ăn thịt xiên trước.
Đường Vận nhìn ra liền vội vàng giải thích: “Bia hơi ở đây nghe nói đều là tự lên men, rất có hương vị thời chiến.” Cô nhấp một ngụm lớn, rồi quẹt bọt trắng ở đầu môi, biểu cảm thưởng thức: “Còn rất có hương vị của bia hơi Bồ Đào Nha xưa...”
Cận Úy Thành lắc đầu: “Tôi không phải con sâu rượu giống em. Cồn ngấm trong người nhiều quá sẽ khá mệt. Ban nãy uống đủ nhiều rồi, em thấy thích thì uống luôn phần của tôi vậy.”
“Ây! Cũng được, chỉ là Cận tổng không thử qua thì có hơi tiếc.”
Cận Úy Thành nhếch môi cười tuy nhiên vẫn giữ im lặng.
Đường Vận không chút ngượng ngập, ăn rất sảng khoái và nhiệt tình, mấy chốc đã dốc cạn ly bia đầy. Khi trông thấy chủ quán quay đầu lại nhìn mình thì niềm nở đưa ngón tay cái lên trước mặt, tỏ ý tán thưởng.
“Em sống khá lạc quan. Cha mẹ nuôi dạy em cũng thật tử tế.”
Cận Úy Thành trầm giọng nói, ánh mắt lại hướng ra phố xá đông đúc người.
Đường Vận dõi theo ánh nhìn của anh, cũng nhẹ nhàng cất tiếng:
“Đó là tinh thần cầu tiến... Cận tổng cũng là người tử tế kia mà. Anh làm việc rất tập trung, và nữa là rất mạnh mẽ quyết đoán, tôi rất ngưỡng mộ anh. Tôi và chị Linh Ngọc đều lấy anh để học hỏi.”
“Em yêu ghét rõ ràng, cũng là một cô gái chân thật. Tôi cũng muốn học theo Tiểu tam, muốn theo đuổi chân ái...”
Đường Vận hơi nhướng người, có chút bàng hoàng. Cô ngập ngừng: “Cẩn tổng! Anh đừng đùa như thế... Chúng ta làm việc cùng nhau rất là ăn ý, để tình cảm cá nhân xen vào lại không hay. Tôi càng không dám quá phận và trèo cao.”
Cận Úy Thành nghe đến đây thì quay mặt lại, trực nhìn sâu vào đôi mắt hạnh đẹp đẽ của người con gái trước mặt mình.
“Vì em chưa nhận lời mới gọi là theo đuổi em. Được rồi, tôi không muốn thương lượng chuyện này như kiểu thật vô vị đó.”
Đường Vận ngẩn ngơ cầm xiên thịt nướng lên cắn phụp một miếng suýt nữa thị bị bỏng môi, âm thầm xuýt xoa kêu than mấy tiếng. Trông thấy cô bộ dạng ngốc nghếch như thế Cận Úy Thành không kìm được lại bật cười, nụ cười rơi vào tầm nhìn của Đường Vận chói mắt đến lạ. Cô hơi cúi đầu, thoáng đỏ mặt.
“Về Thượng Hải chắc chắn sẽ không ít việc bủa vây. Ngày mai được thêm một hôm ở Hong Kong hãy ăn uống vui chơi cho thỏa thích.”
“Tôi ngược lại trông về Thượng Hải.”
“Tại sao?”
Đường Vận ngưng bật. Cô không thể nhắc đến Lưu Ân trong tình cảnh lúc này được. Không được.
Cô cười cười, thản nhiên đổi đề tài.
“Anh và anh Hàn sẽ phải dọn nhà giúp anh Trang đấy ư? Quý tộc còn phải làm sai vặt đi dọn nhà, chuyện này truyền ra ngoài thật gây cười lắm đây.”
“Tên Tiểu tam đó thật có bản lãnh! Ây, tuy nhiên lại có lúc làm người ta vừa ý lắm, giống như việc giúp tôi đêm nay...”
“Cận tổng!”
Đường Vận khẩn trương và bối rối kêu lên. Cô thật đáng chết, tự đập đá vào chân của mình đây mà, vô tư nhắc đến vụ cá cược khi nãy kia chứ.
Cô muốn vò đầu bứt tóc, nghĩ ngợi xem một lúc nữa trở về khách sạn sẽ ứng biến như thế nào đây.
Cận Úy Thành không đùa dai quá chứ?!
Lúc về đến khách sạn Đường Vận bắt đầu khẩn trương, cô giữ im lặng, bước chân nặng nề.
“Em thích một chiếc Ferrari ư? Có muốn mua trước Tết không? Biết chừng mất cả năm Trang Dật Thăng mới từ bỏ ý định theo đuổi cô cảnh sát kia.”
“Tôi không hiểu ý anh lắm.” Đường Vận nhỏ giọng như thì thầm.
Cận Úy Thành không để ý đến vẻ mặt mất tự nhiên của Đường Vận, càng không bận tâm đến sự rối rắm đang hiện hữu trong lòng của cô, anh thản nhiên nói:
“Chơi cổ phiếu ngắn hạn có thể thu lời nhanh, em có hứng thú với cổ phiếu chứ?”
Đường Vận hơi ngạc nhiên, sau đó thật sự ngẫm nghĩ mà trả lời:
“Tôi đương nhiên có chơi qua cổ phiếu rồi, nhờ đó mà tích lũy không ít. Nhưng vốn liếng không nhiều, vẫn chưa có bao nhiêu thành tựu. Cận tổng nhắc đến cổ phiếu có phải đang nắm giữ thông tin mật nào hấp dẫn không? Muốn tiết lộ để tôi tham khảo...”
Cận Úy Thành và Đường Vận đồng thời bước ra khỏi thang máy. Anh chợt dừng chân, khoanh tay trước ngực xoay người lại mặt đối mặt với Đường Vận và nói:
“Rất nhanh nhạy hiểu ra vấn đề! Tuy nhiên về đến Thượng Hải, xem qua vài tư liệu và tình hình báo chí mới cho em một câu trả lời được. Dẫu sao chơi cổ phiếu ngắn hạn như đánh một canh bạc, em cũng nên cân nhắc và quyết định đúng đắn.”
“Vâng ạ. Nhưng vẫn cảm ơn ý tốt của Cận tổng trước.”
Hai người tiếp tục bước đi. Dọc theo dãy hành lang, đêm khuya không một bóng người và chẳng có thêm bất kỳ âm thanh nào khác ngoài tiếng giày chạm xuống mặt đất vang lên nhịp nhàng.
Cận Úy Thành, Hàn Tước và Đường Vận đều đặt phòng chung một tầng, cách nhau rất gần.
Đến phòng của Đường Vận trước, cô không do dự vẫy tay chào Cận Úy Thành làm như không hề có chuyện gì đưa tay thử dấu vân trên nắm tay cầm. Thình lình trong vài giây như thế đã bị Cận Úy Thành kéo đi một mạch, động tác nhanh gọn quyết liệt.
"Cận tổng à anh đừng đùa dai như thế mà."
"Dân tài chính ngoài kị gian dối còn xem trọng nhất là chữ tín. Huống hồ tôi không phải đùa dai. Khi em cược chính tôi không có ép buộc."
Cận Úy Thành mở cửa phòng của mình rồi mạnh mẽ đóng sầm lại, tay chế trụ lấy Đường Vận, giữ chặt phần eo nhỏ áp sát cô tựa vào cánh cửa. Nhướng mày, anh thích thú đánh giá biểu cảm của cô gái nhỏ một lượt rồi mỉm cười.
"Có muốn không?"
"Đương nhiên không. Nhưng tôi hơi say, sợ sẽ khiến anh chịu thiệt."
Cận Úy Thành bị lời của Đường Vận chọc cười, gõ tay nhẹ lên trán cô trách móc:
"Còn ngỡ đâu là thục nữ... Em cũng thật hư! Hèn gì không thấy em phản kháng, đai đen Taekwondo chứ có vừa."
Đường Vận mỉm cười, vẻ mặt tinh nghịch, đôi mắt tròn đặc biệt lấp lánh.
Cận Úy Thành đưa tay với tới bật công tắc đèn.
Căn phòng bừng sáng, mọi thứ bên trong rõ rệt hiện ra trong tầm mắt cả hai người.
Cận Úy Thành vào trong nhà vệ sinh rửa mặt, lúc đi ra đã nhìn thấy Đường Vận nằm trên giường cuộn trong chiếc chăn ngủ một giấc ngon lành.
Anh đi đến tắt đèn, chỉ mở đèn ngủ. Sau đó trở về giường.
Cả một ngày dài mệt mỏi Cận Úy Thành được ngả lưng trên chiếc giường êm thì cũng nhanh chóng thiếp đi.
Anh mơ. Lạc trong giấc mơ mộng mị văng vẳng âm thanh trẻ con chơi đùa cười khúc khích.
Con suối trong veo uốn lượn, hai bên bờ hoa dại nở một màu trắng li ti đung đưa trước gió.