Chưa từng thấy Đường Vận trong bộ dạng tươi tắn, trẻ trung và năng động như bấy giờ, Cận Úy Thành say ngắm quả thật có chút thất thần. Đường Vận lại như đang cười rất tươi, lâu lâu kêu lên mấy tiếng, âm thanh ngân reo trong gió mát, cuốn tâm hồn người ta vào cõi mê muội.
Vì sao người con gái đó không thuộc về anh?
Anh ngỡ rằng chính mình đã có tất cả và thậm chí dư thừa nhiều thứ không cần thiết. Nhưng anh luôn thấy mình không giữ được những yêu thương chân thành, những người phụ nữ xuất hiện trong cuộc sống của anh. Mẹ, Mẫn Huyền, và cả Đường Vận, anh không khó nhận ra cô ấy rất thích tên Lưu Ân kia, ngưỡng mộ và tương ái. Thoáng nghĩ đến đây thì ghen tuông dần lộ, chỉ tưởng tượng đến việc họ sẽ thân mật cận kề với nhau, Cận Úy Thành liền buồn bực không thôi, anh dứt khoát tiến lại gần hơn, đá nhẹ quả bóng tròn đang lăn lóc dưới chân tạo sự chú ý.
Đường Nghiên nhạy bén, thoáng động liền nhìn ra hai người đàn ông kì lạ đang chăm chú nhìn qua bên này, cô thu vợt, không đánh trả cầu sau đó hất nhẹ mặt, đá mắt về phía Đường Vận nhằm ra hiệu.
“Ô! Cận tổng!”
Đường Vận nhìn qua cuống quýt chạy lại phía Cận Úy Thành và Hàn Tước đang đứng, lúng túng nói lời xoa dịu:
“Cận tổng à, anh đến tận nhà tìm tôi ư? Thật ngại quá! Chúng ta về nhà nhé!”
‘Chúng ta về nhà nhé.’, câu này lọt vào tai đúng là dễ nghe. Cận Úy Thành thoáng cười. Anh nhìn Đường Nghiên nhặt chiếc cầu lông sau đó cũng đi tới chỗ này, nhìn bọn anh ngỡ ngàng nhưng lại đôi nét biểu cảm rất đỗi lạnh nhạt.
“Cận tổng à, giới thiệu với anh đây là em gái của tôi – Đường Nghiên.”
“Chào hai anh!” Đường Nghiên lịch sự gật đầu chào hai gã đàn ông trước mặt, thái độ nhàn nhạt.
“Ăn sáng thôi!”
Cận Úy Thành nói ngắn gọn một câu sau đó xoay lưng đi, dửng dưng đến kì lạ.
Hàn Tước cũng lười mỉm cười. Vốn tâm trạng không tốt nên biểu cảm cũng thản nhiên.
Đường Vận lấy làm lạ đuổi theo bước chân của Cận Úy Thành, Đường Nghiên và Hàn Tước vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt, giống như chuyện không liên quan tới mình, từ từ sải bước.
“Em và Cận Trí Trung là đồng đội?” Hàn Tước cuối cùng cũng hỏi.
Nhắc đến tên người đó Đường Nghiên lại không vui, nhưng sắc mặt không lộ ra chút gì, cô thản nhiên đáp:
“Vâng. Có chút quen biết.”
Hàn Tước được dịp, đánh giá Đường Nghiên một lượt. Gương mặt trái xoan như khuôn đúc với Đường Vận, đôi mắt huyền sáng tinh thuần lại không có nét hoạt bát linh động giống Đường Vận; cặp chân mày rậm sắc bén không thua nam nhân. Nói Đường Vận có khí chất của nữ trung hào kiệt, tuy nhiên khi gặp qua Đường Nghiên lại cho rằng câu đánh giá ấy phù hợp với Đường Nghiên hơn.
Hàn Tước thoáng cười như vu vơ. Thần sắc anh vốn dĩ lạnh lùng nay tâm trạng không vui càng lộ nét ảm đạm, lời nói ra lại vô ý gây mất cảm tình:
“Hóa ra là cô gái bị Trí Trung thương thầm. Nghe cô nói câu ‘có chút quen biết’, chắc ít nhiều tổn thương.”
Đường Nghiên muốn xù lông nhím, nhưng đối mặt với người lạ không quen biết mà lại cấp trên của chị gái, nên là Đường Nghiên vẫn kìm chế chính mình không nói lời vô lễ gây mất thiện chí. Cho nên cô cuối cùng chủ trương im lặng, và âm thầm bước đi.
Mặt trời dần lên cao, những tia nắng gắt len qua mặt kính trong suốt, sân bay thưa thớt người qua lại. Đường Vận níu tay em gái tâm tình vui sướng.
“Hong Kong nhiều thứ để chơi, mua sắm cực đã, món ăn càng sẽ hợp khẩu vị chúng ta. Bỏ em ở nhà dẫu sao chị cũng không an tâm, chị lại không muốn sớm xa em.”
“Anh ta không chịu thanh toán tiền vé máy bay, vì sao? Anh ta hẹp hòi không đúng chỗ rồi, cha mẹ nhìn dáng vẻ này sẽ loại ngay.”
Đường Vận mất tập trung, có hơi bối rối trước em gái, cô vội xua tay: “Chị đang hẹn hò với người khác, em đừng nói linh tinh. Và theo phép lịch sự cơ bản, để em theo cùng chuyến bay đến Hong Kong thì chị phải thanh toán tiền vé phát sinh này chứ.”
Có điều Đường Vận hơi bấm bụng, là vé VIP, khoang hạng thương gia, rất là đắc. Nghĩ tới thật xót xa, chi phí đó có thể ăn uống thỏa thích ở Hong Kong.
Việc đầu tiên khi đến Hong Kong, Đường Vận tìm mua cho em gái một chiếc điện thoại di động để tiện liên lạc. Vì Đường Nghiên đã thẳng thắn không muốn đi chung với nhóm người của Cận Úy Thành, càng không muốn làm phiền chị gái làm việc. Đường Nghiên muốn được tự do khám phá Hong Kong náo nhiệt nên đã tự đặt phòng và tìm chỗ ăn uống nghỉ ngơi. Cô như thể mất tích vậy.
Đường Vận lo lắng cho em gái, và tiếc nuối cho chuyến đi của mình. Lắm lúc lại ganh tỵ và buồn bã nhưng cũng không thể nào làm khác hơn.
Cô sau khi đã giúp Cận Úy Thành và Hàn Tước đặt phòng riêng thì đi theo hai người họ đến chỗ hẹn sẵn hội ngộ với Trang Dật Thăng.
Không biết chuyến đi này là gì, cảm thấy giống như đi thăm thú những nơi ăn chơi của Hong Kong để khai thác đầu tư.
“Đường Nghiên đó không muốn ở cùng phòng với em sao? Hiện tại như thế nào, sao lại tách nhóm, có nói được tiếng Quảng Đông không?” Hàn Tước lịch sự kéo ghế mời Đường Vận ngồi vào trước mới ổn định chỗ ngồi sau, anh hiếu kỳ hỏi thăm.
“Em ấy bản tính độc lập, có chút tính khí ngựa hoang... Không sao đâu ạ, tiếng Quảng không thạo lắm nhưng có thể ứng phó được. Trước mắt em ấy đang hào hứng muốn tụ tập với vài bạn cũ ở Hong Kong, sau đó sẽ chơi leo núi, có lẽ bây giờ đang ở trên núi Thái Bình.”
Hàn Tước thoáng liếc mắt nhìn qua Cận Úy Thành, bạc môi bất giác cong cong như có như không mỉm cười.
“Chúng ta đặt mỗi người một phòng cũng tốt, tôi đến đây chủ yếu du lịch không như anh Thành...”
“Anh Trang sao cũng đến Hong Kong, không phải nói bận lắm sao?”
Đường Vận nghi hoặc.
Hàn Tước và Cận Úy Thành chủ động gọi món, cũng chưa vội trả lời câu hỏi của Đường Vận.
Cho đến khi bên ngoài có người vào cũng là lúc Hàn Tước chợt quay mặt sang bảo với Đường Vận.
“Cậu ta không bận đâu, tạm thời đã gác công việc sang một bên để mà tập trung tinh lực theo đuổi chân ái.”
“Chân ái sao?” Đường Vận không nhịn được che miệng cười, đuôi mắt nheo lại, mắt hạnh sáng quắc.
Cận Úy Thành nhìn qua lưu giữ trong tầm mắt nhưng không có nói động thái nào. Ngược lại phía này Trang Dật Thăng đứng ở cửa tằng hắng giọng ngụ ý nhắc nhở mình đã đến.
Đường Vận không rụt rè ngược lại thích thú trêu.
“Chị An Kiệt đúng lúc cùng tổ tác chiến hợp sức với Cảnh sát Hong Kong tham gia truy quét đường dây mại *** xuyên quốc gia trên diện rộng. Mấy ngày nay tin tức liên tục cập nhật, em còn vô tình trông thấy chị An Kiệt lọt vào trong ống kính của nhà đài, thần thái quả thực rất ngầu.”
Trang Dật Thăng ngồi xuống cạnh Cận Úy Thành, mặt đối mặt với Đường Vận.
“Xem cô thư ký nhỏ của anh ngày càng lanh lợi.”
Cận Úy Thành hừ một tiếng sau khi bị Trang Dật Thăng thúc nhẹ vào người một cái. Anh quay sang nói với Đường Vận.
“Nghỉ ngơi tầm hai tiếng đồng hồ tôi và em gặp các đối tác thương thảo chuyện hợp đồng, tôi không muốn là dây dưa, ký hợp đồng trong ngày.”