Cận Úy Thành bị ông Cận Chiêu gọi về nhà ăn tối, tâm tình nặng trĩu vẫn không muốn nói lời từ chối. Anh đánh xe vòng ra ngoại ô, chạy với tốc độ thật nhanh.
Anh muốn thả lỏng, nhưng những hình ảnh quá khứ cứ không ngừng ùa về.
Thế giới của anh là sự cô độc. Anh không cần cố chấp tìm kiếm sự đồng tình.
Lúc anh về đến biệt phủ Sunshine thì ở bàn ăn hầu như đã có mặt đông đủ. Lộ quản gia nhiệt tình phân phó người làm, không khí nơi đây vẫn quen thuộc gượng gạo và gò bó.
“Úy Thành! Ngày mai không phải đến công ty làm việc thôi thì qua đêm ở đây.” Ông Cận Chiêu đề nghị.
“Được.” Cận Úy Thành ngồi xuống ghế, thờ ơ nhận lời.
Có lẽ hôm nay cha anh muốn cùng anh thảo luận về chuyện phân chia cổ phần ở Cận thị. Vừa đến nhìn thấy vẻ hồi hộp và cuốn quýt bất thường của Cận phu nhân thì đoán biết thời gian qua đã không nhịn nổi hối thúc về việc phân bổ tài sản cho các con của bà ấy.
Có điều phụ nữ bản chất nóng vội, Cận phu nhân này càng không hiểu được đại cục, so với người đàn bà đang ẩn nấp kia non kém và thua sút hơn rất nhiều. Một đời tính kế thì cũng không qua nổi người đàn ông thâm sâu như ông Cận đây.
Cận Úy Thành nhìn cục diện nhà mình, càng ngẫm càng phiền chán.
“Cho người gọi Trí Trung đi. Hai đứa tiểu quỷ nháo loạn thì cho vú Liên chăm vậy.”
Cận phu nhân phân phó vừa dứt lời tiếng nghịch ngợm trên cầu thang lại truyền xuống, bà tỏ ra mất kiên nhẫn, mấy người làm thấy vậy liền sốt sắng chạy về phía chân cầu thang.
Bấy giờ Cận Trí Trung cũng đi xuống, níu giữ một lúc hai đứa trẻ đang khúc khích cười.
Cận Úy Thành nhìn qua ngược lại trông hơi nực cười, Chí Minh cũng giúp một tay tóm lại hai tiểu quỷ ấy.
“Cha à! Cứu chúng con.”
Ông Cận cuối cùng vẫn mềm lòng đi về phía bọn họ, chỉ là không ngờ lúc này trông thấy Trí Trung căng thẳng tranh cái gì đó trong tay tiểu Học Tâm.
“Sao thế?”
Trí Trung dẫu cường tráng, thân thủ người lính nhanh nhạy nhưng vì đối mặt với hai đứa em nhỏ non nớt vẫn không thể nào ép thế mạnh tay. Có phần vụn về cuối cùng bọn nhỏ vẫn láu lỉnh chạy thoát được.
Ông Cận đón lấy tấm hình, nhìn qua thì thoáng vẻ ngạc nhiên tuy nhiên vẫn không có xao động nói lời nào. Chỉ khi Cận phu nhân đi tới thì giật mình cầm lấy tấm hình, xem qua thật kĩ. Chí Minh tò mò đương nhiên cũng ngó qua xem.
Trí Trung bất lực chẳng buồn đôi co, anh tiến về bàn ăn, ngồi xuống chỗ ghế cạnh Cận Úy Thành.
“Trả lại anh ba nè. Em xin lỗi. Về sau không nghịch đồ của anh nữa.” Tiểu Học Tâm đưa trả tấm hình, vẻ mặt thành khẩn nói.
Có vẻ như đã bị Cận phu nhân răng dạy, nên mới e ấp nhận lỗi. Tiểu Ngưng Nhiên thấy thế cũng chạy lại cùng khoanh tay xin lỗi Trí Trung.
Hai tiểu đồng hối lỗi nhìn thấy càng ngô nghê đáng yêu, Trí Trung lại mềm lòng, anh xoa đầu tiểu Học Tâm rồi nhận lấy tầm hình, không nói bất kì lời trách mắng nào. Vú Liên cũng đến an ủi và dẫn hai bạn nhỏ đi về phòng.
Một màn nhốn nháo như vậy cuối cùng cũng xong. Cận Úy Thành ngồi cạnh không tránh khỏi vô ý nhìn đến tấm hình đó. Lúc trông thấy người trong bức hình kì thực không giấu nỗi ngạc nhiên. Anh nhìn đến vẻ mặt trầm ngâm của Trí Trung càng không dám tin. Thật sự không ngờ hai người họ quen biết với nhau.
Cận Úy Thành và Cận Chí Minh đều có chung dòng suy nghĩ, nhưng nhất thời không ai mở lời đặt câu hỏi. Trí Trung lạnh lùng như thế, hoàn toàn không muốn tiếp nhận bất kì nghi vấn nào. Cận Úy Thành thì không có tâm tư đi thắc mắc hay nghi ngại, huống hồ tâm trạng đang không tốt, thấy được dáng vẻ ngây thơ trong sáng của Đường Vận lưu lại trong tấm hình chính anh càng không nói rõ được cảm xúc của mình lúc bấy giờ. Chẳng lẽ phải khen rằng người con gái đó thật biết cách ám ảnh tâm trí của anh.
Qua loa dùng xong bữa tối Cận Úy Thành lên sân thượng hóng gió, tay cầm ly rượu vang đỏ nhấm nháp nhìn về nơi xa xăm. Ngẫm nghĩ liền mở điện thoại ra gọi cho Hàn Tước.
“Em nghe đây.”
“Cậu giúp anh điều tra gia cảnh của Đường Vận một chút. Thời gian này Cảnh Duyệt bị rò rỉ tư liệu mật ra ngoài, anh đối với ai cũng lòng đầy nghi hoặc. Đêm nay về nhà lớn ăn tối, mới biết được Trí Trung giữ trong mình bức ảnh thời nữ sinh của Đường Vận.”
“Sao có thể? Từ rất lâu khi Linh Ngọc chọn trúng Đường Vận làm thư ký thân cận anh thay thế em ấy, bọn em đã sớm điều tra ngọn nguồn về Đường Vận rồi. Đường Vận như tờ giấy trắng, ít trải sự đời. Mối quan hệ hạn chế. Chuyện tiết lộ tư liệu mật nội bộ công ty là hành vi phạm pháp, riêng điều này Đường Vận tuyệt đối không dính vào đâu.”
“Hàn Tước! Cậu có vẻ tin tưởng và am hiểu cô ấy hơn cả anh.”
“Nếu anh biết cha mẹ Đường Vận là ai thì sẽ cảm thấy may mắn vì có một người như vậy kề vai sát cánh.”
“Anh không phải nghi ngờ cô ấy, chỉ là thấy mình vô thức tín nhiệm một người trong thời gian ngắn như vậy, cảm thấy không đúng lắm, muốn điều chỉnh và bình tâm trở lại.”
Hàn Tước bên kia đầu dây nhất thời im lặng, Cận Úy Thành cũng không buồn nói thêm, anh bảo:
“Buổi sáng hẹn nhau ra Câu lạc bộ MilanA đánh golf đi.”
“Vâng.”
Cận Úy Thành dốc cạn ly rượu trong tay sau đó không muốn lưu lại trên sân thượng hóng gió nữa, anh chọn trở vào thư phòng, Cận lão tử chắc hẳn đợi anh lâu rồi.
Lúc Cận Úy Thành gõ xuống cánh cửa gỗ chạm khắc tinh tế, bên trong rất nhanh liền có người mở cửa ra. Cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên khi Cận Úy Thành trông thấy người đó là Cận Trí Trung.
Hai người bốn mắt nhìn nhau cứ như vậy không ai lên tiếng nói với nhau câu nào. Nghe tiếng ông Cận Chiêu gọi, Trí Trung dứt khoát rời đi, Cận Úy Thành ngược lại đi trở vô trong và ngồi xuống chiếc ghế đối diện, cách ông Cận chiếc bàn gỗ lim dài chất đầy tài liệu.
“Cuối cùng vẫn chọn Trí Trung. Không biết đến bao giờ trong lòng cha con đây có chút ý nghĩa.” Cận Úy Thành thẳng thắn vào chuyện, tư cách mỉa mai nói.
Ông Cận Chiêu ngồi đấy nghiêm nghị. Mất chừng vài giây sau mới đẩy tập giấy dầy đến trước mặt Cận Úy Thành.
Cận Úy Thành liếc sơ liền đoán biết là loại giấy tờ gì, không màng động tay lật ra xem thử, anh như lệ trào phúng khiêu khích:
“Cha vẫn còn khỏe mạnh, mấy dòng di chúc bấy giờ có tác dụng gì đâu chứ. Chỉ là an ủi người đã mất, vuốt ve người còn sống thôi.”
Ông Cận Chiêu vỗ tay xuống bàn, ánh mắt sắc bén: “Con nêu điều kiện đi. Bản thân con đâu cần Cận thị. Trí Trung vào tháng tới ta sẽ sắp xếp vào làm việc, cùng ta vận hành Cận thị.”
“Giang sơn do cha mẹ gầy dựng nói thế nào con cũng không để người ngoài dễ dàng hưởng lợi. Điều kiện trước mắt để xoa dịu được cơn phẫn nộ của con chính là quyền sở hữu ngôi biệt phủ này. Con muốn nơi đây thật sự bình yên...”
“Hỗn xược!”
“Đương nhiên bao gồm cả cha nữa. Cha đã quấy nhiễu nơi đây, vấy bẩn linh hồn mà mẹ mang đến cho ngôi nhà.”
Ông Cận Chiêu hít thở dồn dập, như muốn phát điên, nhưng cuối cùng vẫn là không muốn nổi nóng vô ích.
“Đợi cha ép con phải dùng thủ đoạn đẩy những đứa em trai thân yêu vào cảnh thân bại danh liệt, đến chừng đó thương lượng đã muộn.”
Cận Úy Thành nói xong liền đứng dậy bỏ đi, vừa động mấy bước đã nghe ông Cận Chiêu cất tiếng:
“Được. Thế thì đổi lại con và Nam Cung gia phải định hôn ước.”
Cận Úy Thành khựng lại, nghe như có thứ gì làm đau nhói. Ông ấy quả nhiên không hề xem anh là máu mủ của mình, muốn gán ghép anh vào chỗ hiểm, muốn anh bị nhà Nam Cung gông xiềng dắt đi... Ông ấy biết đến nhẫn tâm, chỉ sợ những đứa con còn lại phải chịu thiệt thòi và mối đe dọa.
Cận Úy Thành cười giễu, sải bước chân đi khỏi thật nhanh.