“Đường Vận! Đường Vận!”
Cận Chí Minh hốt hoảng la lên, không ngừng lay cơ thể của cô, không thấy cô tỉnh dậy thì bế cô lên vội vã chạy xuống chỗ thang máy tìm bác sĩ ở phòng khám nội bộ công ty.
Bước chân vội vã, không ngừng gọi tên ‘Đường Vận’, hy vọng cô có thể nghe thấy và đối đáp với anh.
“Lần trước bị tẩm thuốc mê, khiến huyết áp bị tuột. Cơ thể mất nước, sốt nhẹ và tụt canxi. Điều dưỡng lại sẽ không sao.”
Bác sĩ khám bệnh qua thì nói lại với Cận Chí Minh.
Đường Vận tỉnh dậy, sau đó thì mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Em muốn ăn gì không?”
Đường Vận lắc đầu.
“Em và anh hai... đã xảy ra xung đột? Anh ấy áp bức em sao?”
Cận Chí Minh tức giận hỏi tới, dù sao Cận Úy Thành cũng là đấng đàn ông, ra tay với một cô gái như Đường Vận thực sự quá mất tư cách.
Đường Vận cúi mặt, thều thào cất giọng, “Bỏ qua đi, anh ta phát điên thôi. Có lẽ sẽ không làm như vậy nữa.”
“Được.”
Cận Chí Minh đứng dậy, rót cho Đường Vận cốc nước.
Sau đó đưa đến cốc thuốc canxi vừa ngâm xong cho cô uống thêm vào.
“Em và Helen hãy về Thượng Hải trước đi, em về đó... anh cũng được an tâm hơn.”
Đường Vận gật đầu.
Thấy cô có thái độ kì lạ như vậy, Cận Chí Minh cũng không được thoải mái. Anh miễn cưỡng nói: “Anh sẽ không làm gì quá đà, gây tổn hại danh dự của bản thân. Em yên tâm, anh sẽ nghĩ cách thoát ly quan hệ với Simon.”
Đường Vận rất ngạc nhiên trước lời nói này của Cận Chí Minh, vừa hay định tiếp tục mở miệng thì ngoài có có tiếng động. Kế tiếp là trông thấy Thang Kiệt bế Ôn Như đẩy cửa bước vào.
Ôn Như mắt tròn xoe trố lên, tay cầm chiếc kẹo bông gòn to, trông thấy Cận Chí Minh liền giãy dụa tuột xuống khỏi vòng ôm của Thang Kiệt.
“Daddy!”
“Ôn Như! Lần này chú có bắt nạt con nữa hay không?”
Thang Kiệt lập tức tối mặt, đợi chờ phản ứng của Ôn Như.
“Dạ có.”
Ôn Như tỏ ra thành thật trả lời.
Cận Chí Minh bật cười ôm lấy con bé, sau đó nhìn qua phía Đường Vận và nói, “Em và Helen đưa Ôn Như cùng về Thượng Hải nhé!” Sau đó anh nhìn sang Thang Kiệt, phân phó: “Cậu thu xếp giúp tôi, cùng Ôn Như và hai người họ về Thượng Hải.”
“Vâng ạ.”
“Không chịu...” Ôn Như ôm cổ Cận Chí Minh, suýt chút nữa làm kẹo bông gòn dính vào tóc anh.
Cận Chí Minh nhanh nhẹn đón lấy chiếc kẹo, giao vào tay của Đường Vận.
Ánh mắt dịu dàng.
“Con chào mẹ đi, mẹ của Ôn Như sẽ dẫn con mua kem và chơi với cá heo ở Hồ.”
Ôn Như quay mặt qua nhìn Đường Vận, ánh mắt hiếu kì nhưng lại xa lạ.
Đường Vận ngượng ngùng vì lúc này còn có Thang kiệt ngồi ở đây, nhưng đối mặt với gương mặt thiên thần đáng yêu của Ôn Như, tâm tình của cô như được an ủi.
“Em bế nó nhé!”
“Em còn yếu, Ôn Như nghịch lắm, sẽ khiến em mệt.”
Ôn Như lập tức đánh hờn vào tay Cận Chí Minh hai cái, chu môi giận dỗi.
Đường Vận và Thang Kiệt bật cười.
“Về gặp ông ngoại, hửm?”
Ôn Như ngây ngô. Có lẽ nó không thực sự nhớ đến ông ngoại, nhưng cảm tưởng trong lòng vẫn là người thân quan trọng nên nó gật đầu.
Cả buổi Ôn Như và Đường Vận chơi ở văn phòng chờ, còn Cận Chí Minh và Thang Kiệt ra ngoài họp với đối tác dự án.
Mãi đến chiều tối mới quay lại đón họ cùng về.
Ôn Như suốt dọc đường đi cứ bi bô không ngừng, nhưng thái độ tựa như kể xấu về Đường Vận.
Cận Chí Minh càng nghe càng không nhịn được cười.
“Em giành đồ chơi với nó hay sao?”
“Nó chơi bẩn và nguy hiểm, lại còn nghịch nước.”
Ôn Như liếc xéo Đường Vận, chu môi bất bình.
Cận Chí Minh véo nhẹ gò má của con bé, nói lời bênh vực cô vợ nhỏ: “Con đó, không ngoan thì cha sẽ giao cho chú Thang Kiệt. Cha chỉ cần mẹ chơi cùng thôi.”
Ôn Như tựa như hiểu ra, mếu máo khóc nức nở. Cận Chí Minh lạnh lùng ném qua một bên ghế ngồi cạnh cửa sổ, sau đó quay sang khoác tay choàng lấy bờ vai của Đường Vận và hôn xuống.
Đường Vận ngượng ngùng, nhìn bức ngăn trong xe tách biệt chỗ ghế sau và tài xế phía trên, cảm giác vẫn không được tự nhiên đón nhận thân mật của Cận Chí Minh.
“Vẻ mặt của em vẫn còn nhợt nhạt lắm.”
“Daddy! Daddy!”
Ôn Như sau lưng chằm lấy Cận Chí Minh, nhõng nhẽo đòi anh bế lấy.
Cận Chí Minh vừa hay quay sang thì chiếc xe đột nhiên bị chấn động mạnh, khiến Ôn Như mất thăng bằng ngã ập lăn xuống ghế, Cận Chí Minh kịp thời níu giữ lấy thật chặt, nhưng đầu của Ôn Như vẫn vị va vào bức ngăn trong xe.
Một phen kinh động, khiến tất cả bàng hoàng. Tiếng khóc inh ỏi của Ôn Như như xé tan.
Cận Chí Minh ấn hạ bức ngăn xuống, nói với Thang Kiệt: “Có chuyện gì?”
“Hình như là Haley Can... cô ta giống như phát điên lao xe về phía chúng ta.”
“Xuống xe xem cô ấy trước đã.”
Không chỉ có một mình Can Vĩ Đình mà đi bên cạnh còn có Mẫn Huyền.
Bao năm không gặp lại, Mẫn Huyền đã xuống sắc rất nhiều, cô ấy thần hồn điên đảo, bị Can Vĩ Đình dí súng vào đầu không ngừng hét lớn.
Trông thấy tình cảnh này, Cận Chí Minh lập tức ôm lấy người Đường Vận kéo về.
“Bọn họ điên rồi, chúng ta mặc kệ đi.”
Giống như nhìn ra được ý đồ của Cận Chí Minh, Can Vĩ Đình lập tức bắn phát súng vào bánh xe, sau đó cười ngả ngớn điên loạn. Tiếng khóc thét của Ôn Như vang lên, dường như kích thích Can Vĩ Đình thêm manh động.
Đường Vận đúng lúc muốn lao đến ngăn cản hành động nhắm súng của Can Vĩ Đình, thì Mẫn Huyền phía này thừa cơ bỏ chạy. Trong tích tắc, Can Vĩ Đình đã hướng súng bắn thẳng vào sau lưng Mẫn Huyền, tiếng thét chói tai vang lên.
Xa xa chiếc xe đua chạy tới.
Vừa trông thấy, vẻ mặt của Can Vĩ Đĩnh đã căng thẳng.
“Anh vào xem Ôn Như đi.” Đường Vận lên tiếng, sắc mặt nhợt nhạt.
Cận Chí Minh nhìn cô, vô cùng do dự. Nhưng Ôn Như còn nhỏ, anh suy tính nặng nhẹ vẫn chọn trở về xe xem Ôn Như thế nào.
Mà người trong chiếc xe đua thể thao không ai khác chính là Cận Úy Thành.
“Cô điên đủ chưa?”
“Hôm nay tôi chết, cũng tìm người chôn cùng.”
Dứt lời Can Vĩ Đình thực sự nhắm vào Đường Vận mà nổ súng. Nhưng Đường Vận nhanh nhẹn lách người. Tung cước muốn đá văng khẩu súng trên tay Can Vĩ Đình. Sau đó thì nắp vào một bên xe, mà Can Vĩ Đình vẫn không hề chậm chạp, đã làm động tác tránh né, giấu khẩu súng thu về. Cận Úy Thành nhanh nhạy lao đến áp chế.
Khung cảnh hỗn loạn, những người đi đường sợ vạ lây đã tản ra xa.
Ước chừng náo loạn như vậy cảnh sát khu vực rất nhanh sẽ đến áp chế, nên Can Vĩ Đình đã ra sức chống cự quyết liệt, tiếng súng lại vang lên.
Đường Vận không kìm được liền lao ra phối hợp cùng Cận Úy Thành.
Can Vĩ Đình muốn giết người, giống như điên loạn, nhưng ngược lại Cận Úy Thành và Đường Vận lại không hề có ý gây hại đến tính mạng của cô. Chật vật khống chế, nhưng không hề thu thập được Can Vĩ Đình.
Trong lúc này Cận Chí Minh cũng từ trong xe lao ra, Đường Vận vì mất tập trung đã bị Can Vĩ Đình dí súng.
Trong một khắc nghĩ rằng mình sẽ bị bắn, và tiếng súng nổ vang lên chấn động.
“Cận Úy Thành!”