“An Kiệt gọi điện thoại cho cậu... Ra nhanh đi, ngâm lâu như thế làm gì? Cũng đâu tàn hình được.”
Đường Vận hậm hực rút khăn bông lau khô người và thay vào bộ quần áo mới.
Ra ngoài thì vội vàng nghe điện thoại của An Kiệt.
“Đường Vận! Có lẽ cha em sẽ bị điều tra nội bộ.”
“Joe không chết chứ?”
“Đang phẫu thuật, bị trúng hai phát súng. Hi vọng qua khỏi.”
Đường Vận hít một hơi sâu, bên tai nghe An Kiệt tiếp tục: “Nhưng em yên tâm, vẫn có đủ chứng cứ để bắt tên Jack giả mạo kia.”
“Vâng. Hi vọng mọi chuyện sẽ được minh bạch.”
“Nhưng... Simon được bảo lãnh rồi, nếu hắn rời Hong Kong sau 48 giờ, với luật quốc tế thì có hơi khó khăn để bắt giam hắn.”
“...”
“Chị tắt máy đây. Em giữ gìn sức khỏe nhé.”
“Vâng ạ, cảm ơn chị.”
Đường Vận ngửi được mùi thịt nướng, quay sang thì thấy Helen bày dọn thức ăn trên bàn. Cô ném điện thoại sang một bên, lao đến ăn như hổ đói.
Helen phì cười, sau đó rót rượu.
“Cậu có câu trả lời chưa?”
“Trả lời cái gì?” Đường Vận vừa gặm đùi gà vừa hỏi ngược lại.
Helen ‘xùy’ một tiếng, “Thì loạn nhịp với ai?”
“Mình vừa thoát chết trong gang tấc, đừng hỏi chuyện vô bổ. Huống chi, Cận Chí Minh đã có đứa con gái. Hắn không có cần mình đâu.”
Helen che miệng cười.
“Vậy cậu có đáp án rồi ha.”
“Đêm đó cậu không bị Simon làm khó chứ?”
Helen khựng lại, sau đó lắc đầu. Đường Vận ăn nhanh chóng, phiền não đi tới đi lui trong phòng.
Helen nhìn đến bực dọc.
“Cậu phiền não cái gì? Chuyện của cảnh sát cậu cũng không can thiệp được. Cứ để cảnh sát lo liệu đi. Bình an là tốt rồi. Kí xong hợp đồng này, vẫn cất giấu cậu ở Anh với mình sẽ an tâm hơn. Hong Kong này... chưa gì đã hỗn loạn như thế.”
Đường Vận vớ tay lấy áo khoác sau đó mở cửa ra ngoài.
“Đi đâu?”
“Cứ ngủ trước không cần đợi cửa mình.”
Helen nhìn đồng hồ. Cũng hơn 9 giờ tối rồi... chẳng lẽ đi tìm An Kiệt?
Đường Vận bắt taxi chạy một đoạn thì chợt nhớ ra mình không có địa chỉ của Cận Chí Minh. Cô cười giễu nhìn ra ô cửa sổ. Nước mắt không kìm được chảy xuống.
Cô đối với Cận Chí Minh có phải quá bất công rồi hay không?
“Chị An Kiệt, xin lỗi đã làm phiền chị. Hôm nay hỏi cung, chị có biết Cận Chí Minh đang ở đâu hay không?”
An Kiệt đọc địa chỉ, Đường Vận ghi chú lại sau đó nói với tài xế taxi.
Chỉ là lúc đến nơi cô cứ không ngừng do dự.
Cuối cùng mất gần nửa tiếng đồng hồ mới lên được phòng của Cận Chí Minh và ấn chuông.
Mất một lúc lâu cánh cửa mới mở ra.
Cận Chí Minh mặc trên người áo choàng tắm, đầu tóc còn chưa khô, anh nhìn Đường Vận kinh ngạc một mảng, nhưng vài giây thì làm ra vẻ lạnh lùng.
“Trễ rồi không có tiện tiếp khách, em về đi.”
Ha, ăn nói với cô như vậy...
“Anh không cần cứ trưng bộ mặt giận lẫy này với em. Em có chuyện quan trọng muốn hỏi.”
“Em nghĩ mình là ai chứ? Đến thì anh nhất thiết phải tiếp chuyện hay sao? Em đừng quá xem nặng vị trí của mình trong lòng người khác.”
Đường Vận tức giận đá vào khuỷu chân của Cận Chí Minh một cái sau đó lách người vào bên trong.
Cận Chí Minh rên đau, không ngừng trách mắng: “Em hung hăng như thế làm gì? Kinh động sẽ làm Ôn Như thức giấc.”
Đường Vận khựng lại, cơn ghen lại chảy trong người. Cận Chí Minh quả thực rất khẩn trương đến Ôn Như, cho thấy anh ấy thương yêu đứa nhỏ này. Suy đoán Ôn Như không phải là con ruột của Cận Chí Minh tức thì bị dập tắt.
Cô vẫn vậy, nói không để ý sự tồn tại của Ôn Như đều là giả dối thôi.
Cô cúi mặt, hít một hơi sâu.
“Xin lỗi. Đã làm phiền anh.”
Đường Vận mở cửa quay lưng đi.
Cận Chí Minh cũng không có cản cô.
Theo dọc hành lang, Đường Vận càng lúc càng chậm bước chân, cho đến khi cô dừng lại.
Cận Chí Minh nói rất đúng, cô đã quá xem nặng vị trí của mình trong lòng đối phương. Bao lần cô phủ định ý tốt của anh ấy như vậy còn hi vọng người ta sẽ nặng tình với mình như trước.
Có thể vì cô từng cứu giúp anh trong quá khứ, nên Cận Chí Minh mới không nỡ để cô gặp nguy hiểm...
Đường Vận ôm mặt, cảm thấy bản thân thật sự ngốc nghếch và đường đột khi chạy đến đây tìm Cận Chí Minh.
Đợi khi bình tĩnh trở lại cô liền đứng thẳng dậy, sau đó tiếp tục rời đi.
“Đường Vận!”
Cận Chí Minh từ phía sau đi đến, một mạch kéo cô quay trở về.
Đường Vận vì loạt động tác này không khỏi bàng hoàng nhưng vẫn phối hợp để mặc đối phương kéo tay đi.
Vừa đóng sập cánh cửa lại, Cận Chí Minh đã không thể kìm được hôn mạnh xuống môi Đường Vận, mạnh bạo cắn mút. Anh sắp phát điên rồi, đối diện với cô... anh cứ phải ngốc nghếch.
Vạn lần nói với mình hãy nên từ bỏ.
Ngay hôm nay khi bị còng tay bắt giải đi, từ vai trò anh hùng cứu mĩ nhân thành tên tội phạm hèn hạ. Nực cười làm sao.
Anh phẫn nộ, oán hận...
Ba năm qua không lúc nào là không nhớ đến cô, nhớ đến nỗi đau đớn.
Anh tìm gặp người nhà của cô, hỏi về cuộc sống của cô.
Nhưng anh lại không có can đảm đi tìm cô.
Anh không có gì trong tay, sự nghiệp quá bé nhỏ. Cha của anh bị kết án, anh nhận thấy mình đã không còn tư cách làm người đàn ông của cô.
Cận Úy Thành hiểu ra, Cận Trí Trung hiểu ra... còn anh, sao anh không hiểu ra.
Cô sẽ không thể chấp nhận người nhà họ Cận các anh. Đường Nghiên đã dứt tình... Cận Trí Trung cũng không còn vướn bận tạo dựng cơ nghiệp.
Anh không muốn sống cuộc đời bí bách và đầy tham vọng giống như bọn họ, cố gắng làm sạch chính mình... Một tia hi vọng cũng muốn một ngày nào đó có thể sánh đôi với cô, được cô tiếp nhận.
Hôm nay, anh giống như bị sỉ nhục. Bị còng tay áp giả đi, khí thế gì cũng không có. Cô nhìn anh, bài xích và thất vọng.
Anh không thể không chết tâm.
Vậy mà cô lại tìm đến.
Anh cũng không muốn bản thân bị lay động, lần nữa ngu muội... nhưng mà, anh đã không làm được.