Tổng Tài Tàn Khốc: Cưỡng Tình

Chương 2: Tai hoạ



17 năm sau

Trong một căn nhà nhỏ có khoảng sân phía trước trồng rất nhiều các loại rau xanh, một người phụ nữ đã quá tuổi 40 từ lâu, dáng người gầy gầy cao cao đang bận bịu nhặt một rổ rau rất to, bên cạnh còn là một nồi xương đang hầm trên bếp lửa.

Người phụ nữ ấy tên là Trương Nhị, người cùng xóm thường gọi bà bằng cái tên thân thiện là Thím Trương. Chồng bà mất sớm, để lại một mình Thím Trương cùng đứa con gái mới sinh…Thím Trương không tái hôn, một mình tần tảo mưu sinh bằng gánh mỳ văn thắn bán đêm. Cho dù cuộc sống vô vàn khó khăn vất vả, nhưng Thím Trương chẳng bao giờ oán trách một lời, mỗi ngày đều tận lực cố gắng, hơn nữa còn là một người phụ nữ có tấm lòng từ bi như Bồ Tát.

17 năm trước, trong một đêm bà may mắn gặp được một nhóm rất đông các công nhân đi làm về muộn nên gánh mỳ vằn thắn hết sớm. Trên đường đẩy xe hàng nặng nề bước từng bước về nhà, bà vô tình gặp được một cô bé con có mái tóc xù đặc biệt, đôi mắt hoảng hốt như một con nai con lạc mẹ, dáng điệu tuyệt vọng cô đơn khiến bà đau thấu tim gan.

Cô bé đang chạy trốn gã cha dượng đốn mạt và người mẹ ruột độc ác thì vô tình gặp được Thím Trương đang trên đường về nhà…

Vạn sự âu cũng tùy duyên, mọi thứ xảy ra trong cuộc đời đều là ông Trời sắp đặt. Năm đó trong đêm khuya khoắt, chứng kiến một cô bé yếu ớt tay không tấc sắt chạy trốn khỏi người cha dượng với đôi chân trần đỏ hồng lên vì đau và vì lạnh, không hiểu sao khi nhìn vào đôi mắt trong vắt ấy…Thím Trương lại cảm thấy trong lòng không nỡ bỏ cô bé lại một mình, thế là quyết định nhận nuôi cô bé.

Lúc Lam Nghi về nhà của Thím Trương, cô bé mới chỉ tám tuổi. Còn cô con gái của Thím Trương là Tiểu Mai lúc đó mới hơn 12 tháng một chút, từ lúc đó nghiêm nhiên có thêm một người chị mà Tiểu Mai không bao giờ hay biết rằng, Lam Nghi chỉ là con nuôi của Thím Trương. Thím Trương vì lo lắng nếu như để Tiểu Mai biết chuyện có thể sẽ hình thành một tấm màng ngăn cách giữa hai cô bé, nên tuyệt nhiên không hề kể về những gì đã xảy ra trong buổi tối năm đó cho Tiểu Mai nghe.

May sao hai cô bé lớn lên cùng nhau cũng có thể nói rằng hòa thuận. Lam Nghi rất ngoan ngoãn, lại là một người con gái rất có trách nhiệm, vô cùng thương yêu Thím Trương cùng Tiểu Mai. Còn Tiểu Mai, vì cô bé là con gái út, được mẹ và chị cưng chiều nên đôi khi có chút bướng bỉnh trẻ con, nhưng vẫn là một cô bé rất dễ thương.

Lam Nghi đến 8 tuổi vẫn chưa biết chữ, vì người mẹ độc ác của cô bé và gã cha dượng khốn kiếp đó không cho cô bé đi học. Thím Trương đã phải rất vất vả để xin học cho Lam Nghi, vì cô bé không có giấy khai sinh...Lúc đó Thím Trương đắn đo suy nghĩ mãi…không thể dẫn cô bé về căn nhà cũ để gặp lại cặp vợ chồng đốn mặt đó…nhất định bọn chúng sẽ giữ cô bé lại…mà nếu can thiệp tới pháp luật thì…

Cuối cùng thì bà đành phải dùng hạ sách, đó là nhận cô bé chính là con ruột mình, và giả vờ làm mất sổ hộ khẩu và giấy khai sinh của cô bé, lên chính quyền xin cấp lại, vì dù sao khi người chồng của bà qua đời, bà cũng không còn ở tại nơi ở cũ nữa mà đã chuyển đến đây….

Cũng may cách đây 17 năm trước, thời đó quản lý giấy tờ hành chính chưa là sử dụng công nghệ cao như bây giờ, hơn nữa cán bộ hành chính lại có chút…lười biếng…mà Thím Trương cũng biết ý nên cũng gửi bọn họ một phần hồng bao rất khá…thế nên mọi chuyện hóa ra lại đơn giản hơn bà tưởng rất nhiều.

Vậy là thấm thoắt đã 17 năm trôi qua, Lam Nghi giờ đã lớn, sắp sửa tốt nghiệp khoa Báo chí của Đại học Đông Hoa Thượng Hải, trở thành một nhà báo tương lại. Tiểu Mai thì hè này sẽ thi Đại học....Các cô bé ngày nào…đều đã trưởng thành hết rồi!

Cặm cụi xếp rau vào rổ cho ráo nước, Thím Trương kết thúc dòng hồi tưởng của mình bằng tiếng thở dài, chậm chạp chống tay vào đầu gối để đứng lên thì bỗng nhiên trước mắt bà tối sầm lại.

Hai bàn tay mềm mại thơm tho bịt đôi mắt bà, sau đó là thanh âm với chất giọng khàn nhẹ, vừa gợi cảm vừa hoang dại thu hút vang lên bên tai bà…

_ Đoán xem con là ai nào…?

_ Cái con bé này! Lớn rồi còn như trẻ con! Bỏ ra nào để mẹ còn làm nốt việc đây…Lam Nghi!

Thím Trương vui vẻ mắng yêu, bàn tay thô ráp của bà vỗ vỗ lên đôi bàn tay đang bịt chặt lấy mắt mình.

Lam Nghi buông Thím Trương ra, hào hứng như một đứa trẻ chạy đến trước mặt bà, bỏ chiếc túi đeo bằng vải đã sờn cũ trên vai mình xuống, nhanh nhẹn ngồi thụp xuống, xắn tay áo lên nhanh nhảu nói.

_ Mẹ đang làm hàng ạ? Để con phụ mẹ!

_ Thôi bỏ đấy! Con vừa đi thực tập về mệt rồi, đi rửa mặt mũi chân tay đi rồi ăn cơm trưa! Để đó mẹ làm nốt cho!

Mặc cho Thím Trương nhắc nhẹ nhưng Lam Nghi chỉ cười cười, vẫn thoăn thoắt xếp rau gọn ghẽ cho bà, nhấc lên mang vào trong ngăn mát tủ lạnh. Xong xuôi đâu đấy liền quay lại phía nồi xương hầm đang sôi lăn tăn, cẩn thận hớt bọt.

Thím Trương nhìn Lam Nghi bằng đôi mắt yêu thương. Cô bé tội nghiệp sợ đến mức trắng bệch mặt mũi ngày nào giờ đã trở thành một cô gái thật xinh đẹp. Mái tóc xoăn xù đặc biệt như những cô gái Du mục, đôi mắt sâu thẳm như sa mạc cát cháy, sống mũi thẳng tắp, đôi môi đầy đặn gợi cảm…Cho dù gương mặt không trang điểm, chỉ thoa chút son nhạt và bộ trang phục giản dị cũng không thể làm mờ nhạt nét đẹp nổi bật pha chút hoang dại của Lam Nghi, một vẻ đẹp đặc biệt khiến người ta chỉ nhìn lướt qua một lần đều sẽ nhớ mãi…

_ Con nếm thử xem có bị mặn quá không?

Thím Trương dịu dàng hỏi Lam Nghi. Cô lập tức thành thục quay lưng lấy một chiếc thìa nữa, múc canh trong nồi rót vào chiếc thìa, cẩn thận nếm qua.

_ Con nghĩ không cần đâu mẹ! Xương còn cần hầm lâu, nước hầm cô lại sẽ đậm đà, nếu cho muối vào đến khi sôi sẽ bị mặn đó ạ!

_ Từ ngày có con nếm nước dùng hộ mẹ chẳng bao giờ sợ nêm nếm mặn nhạt, mà khách ăn đều rất thích, khen mẹ tay nghề gần hai chục năm đều không thay đổi…Có biết đâu mẹ chỉ là người bán thôi, còn người nấu lại là một cô bé con chứ?

Lam Nghi mỉm cười, nụ cười khoe hàm răng trắng tinh đều tăm tắp. Rửa sạch thìa muỗng bỏ lên giá, Lam Nghi ngó nghiêng xung quanh rồi quay đầu hỏi mẹ.

_ Tiểu Mai chưa về sao ạ?



_ Con bé nói hôm nay đi dã ngoài với trường, lễ chia tay cấp ba để vào đại học, tối mới về!

_ Sau này khi nhớ lại, đây sẽ là những khoảng thời gian quý giá nhất của thanh xuân tươi đẹp, của tuổi trẻ đầy hoài bão…Em ấy đang trải qua quãng thời giand đẹp nhất của cuộc đời, để em ấy tận hưởng đi mẹ….

_ Đúng là cô nhà báo nhỏ, nói ra câu nào là êm tai câu ấy nhé…

_ Mẹ cứ trêu con...

Lam Nghi cười lỏn lẻn xấu hổ trước câu nói trêu chọc của Thím Trương, vớ lấy chiếc túi xách cũ sờn nói với Thím Trương.

_ Con lên phòng một chút, mẹ đợi con xuống cùng ăn cơm nhé!

_ Ừ! Đi đi con!

Căn phòng nhỏ hai chị em gái dùng chung. Lam Nghi treo chiếc túi xách lên chiếc cọc cạnh chiếc giường tầng, lôi từ trong đó ra một tập hồ sơ những xấp giấy A4 dày và một cuốn sổ bìa da đen, đặt lên bàn học.

Cô cắn môi theo thói quen, nhìn vào tập hồ sơ trên mặt bàn. Dòng tên nổi bần bật được in đậm với cỡ chữ lớn có chút khoa trương trên nền giấy trắng...

Công ty Luật Nhiếp Phong.

Lật trang sau, một bức ảnh in màu có chất lượng trung bình hơi nhòe…nhưng lại không thể làm giảm đi khí chất hút hồn của người trong ảnh.

Một người đàn ông từng trải, có đôi mắt thông tuệ nhất mà Lam Nghi từng được thấy, sống mũi thẳng tắp như tượng tạc, đôi môi sắc nét gọn gàng với nụ cười ấm áp như ánh nắng mùa hè, khí chất lịch lãm nho nhã, khi nhìn vào có cảm giác giống như những văn sĩ thời xưa…

Người đàn ông điển trai nhất mà Lam Nghi từng được thấy qua!

Bên dưới là dòng chữ giới thiệu vắn tắt:

“Ngài Nhiếp Phong – Tổng giám đốc Công ty Luật Nhiếp Phong. Công ty Luật lớn nhất tại Đại lục, trụ sở chính tại Thành phố Thượng Hải, văng phòng đại diện tại Bắc Mỹ, Anh, Italia, Đức, Nga và Châu Á. Là công dân danh dự của Trung Quốc 10 năm liên tiếp”.

_ Thế thôi là quá đủ!

Lam Nghi lẩm bẩm cảm thán, bàn tay cô lướt qua những trang giấy ghi kín những thành tựu mà Nhiếp Phong cùng công ty luật của anh đã đạt được trong hàng chục năm qua, trong đó chiếm phân nửa là sự hợp tác cùng với Lôi thị và Tề thị.

_ Lôi Triệt…! Tề Yến Thanh…! Hẳn rồi!

Lam Nghi khoanh đỏ vào mấy dòng chữ rồi tiếp tục đọc…Vốn dĩ chỉ muốn nhìn lướt qua thôi, thế nào mà lại bị cuốn hút vào tập tài liệu này mới chết!

Vừa rồi tại Tòa soạn báo nơi cô thực tập, Trưởng phòng là một người đàn ông khả kính nói với cô:

_ Lam Nghi! Trong nhiều năm trở lại đây, từ thời ta về đây công tác đã có rất nhiều thực tập sinh tới đây thực tập, nhưng cháu là người thông minh nhất, nhanh nhẹn nhất, có tư chất nhất mà ta từng đào tạo qua! Vì thế ta muốn giao cho cháu một việc mà từ trước tới giờ ta chưa bao giờ dám giao cho thực tập sinh làm, đó là theo đoàn phóng viên của Tòa soạn tới phỏng vấn Tổng giám đốc của Công ty Luật Nhiếp Phong, và chính cháu sẽ là người được đặt câu hỏi cho ngài ấy! Đây sẽ là một trải nghiệm vô cùng có giá trị trong đợt thực tập này của cháu, và cho cả luận văn tốt nghiệp của cháu nữa! Đây là tài liệu về Nhiếp Tổng, cháu về nghiên cứu trước đi! Tuần sau sẽ xuất phát nhớ phải chuẩn bị câu hỏi cẩn thận rồi gửi trước cho ta kiểm tra! Đừng làm ta thất vọng!”

Đầu ngón tay của Lam Nghi lướt trên từng con chữ, cô giở lại bức ảnh đầu tiên của tập tài liệu, ánh mắt tràn đầy quyết tâm bừng bừng như lửa cháy, đôi môi cô khẽ khàng mấp máy, nhắc nhẹ hai từ…

_ Nhiếp Phong!

****

_ Mẹ đi cẩn thận ạ!

Lam Nghi ngoan ngoãn vẫy tay với Thím Trương, còn bà thì xua xua tay đuổi cô vào trong nhà, theo con đường cũ đẩy xe hàng đi bán.

Thời gian tíc tắc trôi qua. Lam Nghi một mình ngồi trong nhà nghiên cứu tài liệu….Được một lúc thì cô ngước nhìn đồng hồ.Kim giờ đã chỉ tới số 9. Mải nghiên cứu quá mà quên hết cả thời gian, Lam Nghi suy nghĩ chắc Tiểu Mai đi chơi cũng sắp về, sợ em gái về nhà sẽ đói bụng, nên xếp gọn sách vở xuống bếp nấu chút đồ ăn.

Mỳ vằn thắn rất ngon, chỉ cần hâm nóng lại là dùng được. Lam Nghi vừa xếp đồ ra bát vừa bấm điện thoại gọi cho Tiểu Mai…Quái lạ con bé này, gọi tới cuộc thứ ba rồi mà không bắt máy?

Lam Nghi vặn lửa thấp nhất, để cho nước nóng sôi liu riu, có chút nóng ruột ra tận ngoài cổng đợi. Con đường vắng vẻ sáng bừng nhờ những ngọn đèn đường trên cao…Em gái vẫn chưa xuất hiện.



Thở dài, Lam Nghi quay người bước vào nhà, chốc chốc lại ngó lên đồng hồ nhìn ba cây kim cứ nhích dần nhích dần, trong lòng không khỏi phân vân không biết bao giờ Tiểu Mai về…thì ngay lúc này tiếng cổng sắt vang lên.

_ Em về rồi hả? Tiểu Mai?

Lam Nghi vui vẻ chạy ra cửa, hào hứng hỏi…

_ Hôm nay em đi chơi có vui….

Không….?

Giọng nói của cô ngưng bặt lại, thanh âm vui tươi cũng trở nên sượng sùng khi cô thấy Tiểu Mai xộc xệch bước vào, với gương mặt sưng vù như thể vừa khóc xong. Cô bé chẳng nhìn Lam Nghi, lầm lũi bước vào bên trong, trước đôi mắt ngỡ ngàng lo lắng của chị.

Lam Nghi bối rối đứng lặng phía sau nhìn Tiểu Mai vật vờ như một cái xác không hồn đi vào phòng. Trong lòng lập tức như thể có lửa đốt…cô nuốt nước bọt khó khăn, lòng tự dặn lòng, tự trấn an mình rằng có lẽ cô bé quá buồn vì phải xa bạn bè nên mới như vậy….Để cho cô bé chút thời gian….

Chắc là thế thôi!

Mì vằn thắn đã nấu xong. Lam Nghi lau tay vào tạp dề rồi đi tìm Tiểu Mai, từ lúc về nhà cô bé tắm rửa, tiếng nước vừa ào ào vừa róc rách chảy mãi chẳng dứt…

_ Tiểu Mai! Em có đói không? Chị nấu mỳ vằn thắn cho em này! Em ăn một chút nhé?

Không một tiếng trả lời!

Lam Nghi chột dạ, nắm chặt tay nắm cửa…lo lắng cắn môi.

_ Tiểu Mai?

_ …..

_ Tiểu Mai! Em tắm lâu sẽ bị cảm lạnh đấy!

_ …..

_ Tiểu Mai? Em có mệt ở đâu không? Em sao vậy? Chị vào nhé?

Tiếng mở cửa vang lên, cùng âm thanh cọt kẹt của chốt cửa lâu không được tra dầu. Lam Nghi bước vào trong phòng, căn phòng tối om do Tiểu Mai không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ nhà tắm hắt ra leo lắt.

_ Tiểu Mai?

Lam Nghi dịu dàng gọi em, đắn đo một chút rôi khẽ khàng bước tới cánh cửa phòng tắm…

Rồi…cô nghe thấy tiếng khóc!

Nỗi sợ hãi phồng lên như một trái bong bóng bơm căng. Lam Nghi không do dự nữa vội vã đẩy cánh cửa phòng tắm.

Cảnh tượng bên trong khiến cho trái tim cô thắt lại.

Tiểu Mai ngồi bệt trên sàn nước, quấn sơ sài chiếc khăn tắm, gương mặt ướt nước mắt và đôi mắt sưng bụp….và trên cơ thể, là chi chít những dấu vết tím đỏ mà chỉ cần lướt qua, Lam Nghi lập tức nhận ra đó là gì?

_ Tiểu Mai! Tiểu Mai! Em sao vậy? Sao thế này? Trả lời chị đi?

Lam Nghi vội vã ngồi xuống, hoảng hốt ôm lấy cô bé đang khóc tới mức nghẹt thở. Tiểu Mai gương đôi mắt sưng vù như bị ong đốt nhìn Lam Nghi, nghẹn ngào òa lên…

_ Chị ơi….bọn chúng….bọn chúng….

_ Bọn chúng là ai? Bình tĩnh kể cho chị nghe Tiểu Mai….có chuyện gì vậy?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv