Editor: Yuhina
La Kỳ ngồi ở chỗ đó, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Cung Âu, trên mặt lộ ra sắc thái khó chịu, hô hấp bắt đầu ngưng trọng, thống khổ lại vừa uất ức trừng mắt về phía Thời Tiểu Niệm, "Ta không nên buông tha cho con"
Nói xong, hai tay La Kỳ cầm chiếc điện thoại cổ trên bàn, đứng lên, đập về phía Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm theo bản năng mà rụt đầu, Cung Âu thật nhanh nghiêng người sang che ở trước mặt cô, lưng bị đập một cái, nhíu mày lại, hừ cũng không rên một tiếng.
"Cung Âu"
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn về phía Cung Âu, lo âu xem hắn thế nào.
"Cung Âu, con không sao chứ" thấy con trai bị mình ném trúng, La Kỳ vội vàng đi tới nhìn thương thế của hắn, "Xin lỗi, mẹ không phải cố ý, nhanh, để ta xem một chút, thương tổn ở đâu."
"Không có chuyện gì."
Cung Âu trầm giọng nói, đẩy tay Thời Tiểu Niệm ra, xoay người nhìn về phía La Kỳ, con ngươi sâu thẳm, "Mẹ, công bố ra bên ngoài, đem cha an táng."
Giấu diếm như vậy cũng không phải là thượng sách.
Thời Tiểu Niệm nhìn lưng Cung Âu, áo bành-tô của hắn bị hằn vết.
Cô biết, cô không thẳng thắn nói tất cả mọi chuyện ngay lập tức với Cung Âu, Cung Âu tức giận với cô, nhưng khi cô đối diện với thương tổn, Cung Âu vẫn sẽ theo phản xạ có điều kiện mà chặn cho cô.
"Công bố ra bên ngoài" La Kỳ lầm bầm lặp lại lời của Cung Âu, như mất đi tất cả khí lực mà tê liệt trên ghế ngồi, "Không được, còn không phải thời điểm."
"Chẳng lẽ ngài còn muốn tiếp tục đóng băng cha"
Advertisement
"Hiện tại gia tộc Lancaster rất huyên náo, nếu công bố tin tức của cha con ra, lấy căn cơ vững chắc của bọn họ, rất dễ dàng đá chúng ta ra đi, bây giờ bọn họ còn có thể kiêng kỵ cha con mấy phần." La Kỳ nói, kiên quyết không đồng ý công bố ra bên ngoài.
"Một lời giải thích của Quý tộc mà thôi, không có trọng yếu như vậy, nếu gia tộc Lancaster dám làm như vậy, con có thể để cho bọn họ một năm so với một năm khó có thể sinh tồn"
Cung Âu trầm giọng nói.
Như La Kỳ dự liệu vậy, Cung Âu chính là người liều lĩnh, hắn chỉ cho rằng nhận định của mình quan trọng, còn lại, dưới cái nhìn của hắn hoàn toàn xem thường.
"Cung Âu, cái mà con coi là bụi trần gì đó chính là thứ mà cha con phấn đấu một đời." La Kỳ nói, ngồi ở đó cậy mạnh nói, "Ta biết, ta không thay đổi được con, con có thể mặc kệ, chuyện bây giờ của Cung gia là do ta làm chủ, tất cả đều do ta định đoạt."
"Không được, nhất định phải an tang chu toàn cho cha, ngài đừng chơi cái loại game nhập vai tẻ nhạt này nữa."
Cứ tiếp tục như thế La Kỳ sẽ hỏa nhập ma mất.
La Kỳ và Cung Âu giằng co nhau, "Được, bây giờ con đi đến trước mặt cha con phát lời thề, nói con đồng ý vì vinh nhục của Cung gia mà trả giá, con có thể nỗ lực để đưa Cung Gia đi đến đỉnh cao của danh vọng, đồng ý kế thừa Cung gia, ta liền để con công bố ra bên ngoài."
Advertisement
Cung Âu đứng ở nơi đó đang muốn nói chuyện, một giọng nói bình tĩnh vang lên ở phía sau hắn, "Mẹ, con đây."
"…"
Thân hình của Cung Âu hơi ngưng lại, tay nắm chặt thành quyền.
Thời Tiểu Niệm nghe âm thanh kia, lặng lẽ nhắm mắt lại, có áy náy, Cung Úc đã lựa chọn ngừng tiêu dao, đều là do cô làm hại.
La Kỳ ngồi ở trước bàn làm việc, nghe vậy kinh ngạc đến ngây người mà mở to hai mắt nhìn về phía sau Cung Âu, vẻ mặt khó có thể tin, nếp nhăn nhỏ nơi khóe mắt đang rung động.
Cung Úc đi ra từ phía sau Cung Âu, lấy kính mắt cùng khẩu trang xuống, trên gương mặt còn mang theo một chút vết thương nhẹ, đôi mắt đỏ hồng, thật sâu nhìn về phía La Kỳ.
La Kỳ hoàn toàn bị chấn kinh, ngơ ngác nhìn hắn, môi run rẩy nửa ngày nói không ra lời, "Cung, Cung Úc "
Một tiếng này run rẩy khiến cho lòng người đau lòng.
Thời Tiểu Niệm bình tĩnh đứng ở một bên, Cung Úc nhìn La Kỳ, chậm rãi vòng qua bàn làm việc đi tới bên cạnh La Kỳ, uốn cong đầu gối quỳ xuống.
La Kỳ không thể tin được mà nhìn hắn, một lúc lâu sau, bà duỗi hai tay ra vuốt lên mặt Cung Úc, ngón tay cái lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ về trên mặt của hắn, mơn trớn mặt mày của hắn, mơn trớn chiếc mũi của hắn, run rẩy hỏi, "Là con sao, đúng là con"
Tại sao người này lại giống con trai bà đến như vậy, làm sao lại giống đến như vậy.
"Là con." Cung Úc quỳ trên mặt đất đáp lại, tùy ý để bà vuốt ve, "Mẹ, con về trễ."
Nghe nói như thế, nước mắt của La Kỳ triệt để rơi xuống, đưa tay ôm Cung Úc vào trong lòng, tay vững vàng mà dán vào sau gáy của hắn, tựa như nếu buông lỏng tay, Cung Úc sẽ đột nhiên biến mất.
"Con trai của ta, con trai của ta đã trở về."
La Lỳ nghẹn ngào nói.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, từ xưa đến nay cô chưa từng thấy La Kỳ khóc thương tâm đến như thế, La Kỳ vẫn là một người phụ nữ đẹp như từ trong tranh bước ra, tao nhã, ung dung, mỹ lệ, nhưng giờ khắc này trên mặt của bà tất cả đều là nước mắt.
Bỗng nhiên, La Kỳ và khóc vừa đánh Cung Úc, một hồi lại một hồi dùng sức mà nện trên người hắn , "Sao con có thể làm như vậy, tại sao có thể mười mấy năm cũng không liên lạc với gia đình, ta cho là con chết rồi, ta cho là con chết rồi, con cái đứa trẻ hư này."
"Xin lỗi, mẹ."
Cung Úc quỳ trên mặt đất không nói tiếng nào, tùy ý để La Kỳ đánh.
"Tại sao con có thể như vậy chứ, sao ta có thể chịu được, làm sao con có thể như vậy."
La Kỳ vừa khóc lại vừa mắng, đánh đánh lại không nỡ ôm chặt lấy Cung Úc.
Charles và Phong Đức đứng ở một bên, đến thời khắc này Charles mới nhận ra Cung Úc, hoàn toàn sợ ngây người, [Ghé Truyện FULL chấm VN để ủng hộ editor] Cung lão gia chết bốn năm rồi, vẫn còn dùng người đóng thế để giả sống sót; Cung Đại thiếu gia rõ ràng còn sống, lại để cho người ta tưởng rằng đã chết mười mấy năm.
Cung Úc trở về quét đi tất cả mọi buồn bực trong lòng La Kỳ mấy ngày qua, vừa khóc vừa cười, rốt cục chịu để nữ hầu gái rửa mặt thay trang phục giúp bà, bà mặc một bộ trang phục mỹ lệ ngồi trên ghế salông ở đại sảnh.
Cung Úc không hổ là Đại thiếu gia giỏi điều hòa quan hệ nhất Cung gia, mấy câu nói đã chọc cho La Kỳ cười không khép được miệng.
"Con thấy phụ nữ đều là càng sống càng già, chỉ có mẹ là càng sống càng trẻ, cùng với lúc con rời đi không có gì khác biệt."
"Vào lúc ấy con đứng trên cầu, nhìn những hầu gái kia đi tới, xấu đến nỗi con phải quay đầu đi."
"Con ở chỗ này còn chụp ảnh chung cùng với chim cánh cụt, như thế nào, chụp cũng không tệ lắm phải không"
Cung Úc ngồi ở bên cạnh La Kỳ, kéo tay bà kể cho bà kinh nghiệm những năm qua, kể đến nỗi sinh động như thật, La Kỳ mỉm cười lắng nghe, đôi mắt ướt lệ không dời khỏi hắn, thỉnh thoảng đưa tay xoa xoa khuôn mặt của hắn, chỉ lo người con trai đột nhiên xuất hiện này sẽ biến thành đồ giả.
Thời Tiểu Niệm và Cung Âu theo ngồi ở một bên, Thời Tiểu Niệm chuyển mâu nhìn về phía Cung Âu, sắc mặt của hắn rất khó xem, đôi con ngươi đen liên tục nhìn chằm chằm vào Cung Úc và La Kỳ, không biết đang suy nghĩ gì.
Thời Tiểu Niệm mím mím môi, đưa tay nắm lấy hắn, còn chưa đụng tới, Cung Âu đã rút tay ra, đặt lên trên đầu gối của chính mình.
Giống như một động tác vô ý, nhưng tâm của Thời Tiểu Niệm mạnh mẽ nhảy một cái, cảm giác khó chịu.
"Ta thật sự không nghĩ tới con sẽ làm ra loại chuyện giả chết này, trước đây con an phận như vậy, so với Cung Âu còn an phận hơn nhiều." La Kỳ vuốt ve khuôn mặt của Cung Úc, giọng nói có vẻ oán giận, nhưng trong đôi mắt tất cả đều là tình yêu của người mẹ dành cho con.
Không có chuyện gì là tốt rồi.
Sống sót là tốt rồi.
"Khi đó là còn nhỏ tuổi, cảm thấy áp lực lớn nên mới nghĩ ra biện pháp chạy như thế." Cung Úc cười nhạt, ôn hòa nói, "Hiện tại tuổi con cũng đã lớn rồi, biết nên làm cái gì, không nên làm cái gì."
"Ý của con đây là"
La Kỳ kinh ngạc nhìn về phía hắn.
"Con trở về quản lý tất cả sự vụ của Cung gia, tính tình của Cung Âu cũng không thích hợp giao thiệp cùng những người kia, có đúng hay không" Cung Úc nói, "Lại nói, rốt cuộc con cũng là Trường Tử Cung gia, Cung Âu cũng không quyền lợi tranh cùng con."
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu, sắc mặt của Cung Âu càng khó coi hơn.
"Con thật sự đồng ý quản lý Cung gia"
La Kỳ mừng rỡ hỏi, tay nắm chặt tay Cung Úc.
"Đúng vậy a, con ở bên ngoài chơi nhiều rồi, đã đến lúc trở về gánh trách nhiệm của Cung gia." Cung Úc gật đầu ôn hòa nói, đưa tay vén một lọn tóc dài cuả La Kỳ, "Làm sao có thể để cho người mẹ xinh đẹp của con vì lo âu mà già nua đây, con kiên quyết không cho phép."
La Kỳ không thể nào nghe được những câu nói này ở chỗ Cung Âu, La Kỳ cười nói, "Đều già đầu rồi con còn nói nhăng gì đó, con chịu kiềm chế trở về hảo hảo quản lý Cung gia tự nhiên là tốt, anh em các con một trong một ngoài thì không thể nào tốt hơn."
Tiền có.
Quyền thế có.
Địa vị có.
Lần này cái gì Cung gia cũng đầy đủ rồi.
"Vâng." Cung Úc gật gù, chuyển mâu nhìn về phía Cung Âu, "Cung Âu, anh muốn như vậy, các em trước về S thị đi, tạm thời vẫn chưa thể công bố tin tức cha qua đời ra bên ngoài, anh cần xử lý công việc của Cung gia trước, sau đó các em lại trở về truy điệu."
Sắc mặt của Cung Âu càng ngày càng âm trầm.
Cung Úc nói xong lại nhìn về phía La Kỳ, "Mẹ, ngài cảm thấy như vậy có tốt không"
"Tốt, sau này hai an hem các con một trong một ngoài, có gì thì cứ thương lượng với nhau, thật tốt." La Kỳ rất hài lòng với kết quả như thế, Cung gia vốn cũng là muốn để Cung Úc kế thừa.
Cung Úc ôn hòa trầm ổn, Cung Âu thiên tư thông minh, IQ cực cao, hai người liên hợp lại người khác muốn lay động địa vị của Cung gia cũng khó.
"Nếu như vậy, Cung Âu, Tiểu Niệm, ngày mai các em về S thị đi, chờ tin tức của anh rồi lại trở về."
Cung Úc nhìn về phía Cung Âu cùng Thời Tiểu Niệm nói.
Thời Tiểu Niệm không lên tiếng, chỉ nhìn về phía Cung Âu, sắc mặt của Cung Âu âm trầm từ trên ghế sa lông đứng lên liền đi, cũng không quay đầu lại.
Lưu lại cô lúng túng ngồi ở đó.
Thời Tiểu Niệm hướng La Kỳ, Cung Úc cúi thấp đầu, sau đó đuổi theo Cung Âu, Cung Âu đi vào trong phòng, ở ngay trước mặt Thời Tiểu Niệm tàn nhẫn mà đóng sầm cửa lại, Thời Tiểu Niệm bị nhốt ở ngoài cửa.
Thời Tiểu Niệm nhìn cánh cửa kia, trong lòng như bị cái gì đó đè lại rất không thoải mái, đôi mắt không khỏi chua xót.
Cô điều chỉnh lại hô hấp, đẩy cửa ra đi vào, cả người Cung Âu ngã ở trên giường, hai tay ấn pử đầu, bỗng dưng hắn ngồi dậy, cầm một gối lên tàn nhẫn mà ném ra ngoài.
Gối rơi xuống ở bên chân Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó không tiếng động mà nhìn về phía Cung Âu, cô biết Cung Âu đang tức giận với cô, nhưng cô không biết nên giải thích thế nào, hắn mới vừa biết cha của mình đã tạ thế bốn năm, hắn còn cần tiêu hóa chuyện này.
Cô khom lưng nhặt gối lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ, cái gì cũng không nói.
Thời Tiểu Niệm ôm gối ngồi vào một cái ghế, lặng lẽ bồi tiếp Cung Âu.
Tính khắc chế của Cung Âu thật sự mạnh hơn so với trước đây rất nhiều, đổi lại trước đây, lúc này hắn đã sớm phá hủy toàn bộ phòng ngủ, nhưng bây giờ hắn chỉ ném một cái gối.
Cung Âu ngồi ở trên giường, cởi giày, dùng sức mà ném giày xuống đất, chuyển mâu trừng mắt về phía Thời Tiểu Niệm, chỉ thấy cô ủy ủy khuất khuất ôm gối ngồi ở chỗ đó, gầm nhẹ nói, "Tại sao không thương lượng với tôi"