Editor: shinoki
“...”
Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu bá đạo ôm vào trong ngực, tránh không thoát, chỉ có thể đón nhận nụ hôn cường thế của hắn.
Thật lâu, Cung Âu mới buông cô ra, thấp mắt thật sâu nhìn chằm chằm cô, cắn răng nói, “Em có biết em khiến anh lo lắng gần chết không?”
Hắn cúi đầu, trán để ở trên trán của cô, hô hấp trầm trọng, như là sợ mất đi cái gì đó, hai tay ôm chặt lấy cô, Thời Tiểu Niệm ngưng mắt nhìn hai con mắt của hắn, trong lòng có thật nhiều lời nhưng nói không nên lời, chỉ thấp giọng nói, “Xin lỗi, lần sau em nhất định sẽ nhớ sạc pin cho điện thoại.”
“Không có lần sau! Mỗi ngày đều phải ở bên cạnh anh, nơi nào cũng không cho đi!”
Cung Âu ấn cô vào trong ngực của mình, hưởng thụ cảm giác nháy mắt mất mà được lại này.
“Ừ.” Thời Tiểu Niệm gật đầu, người tựa ở trong lồng ngực của hắn, chậm rãi giơ tay lên nắm áo trên lưng hắn.
Mãi hồi lâu, hô hấp của Cung Âu mới chậm lại, Thời Tiểu Niệm lui về phía sau đứng một chút, hỏi, “Hôm nay anh chơi có vui không?”
Anh em hòa hảo gặp lại, tụ chung một chỗ hẳn rất tốt a!.
“Không vui!” Cung Âu lạnh lùng thốt, lại ôm cô trong ngực, môi mỏng cọ cọ trên tóc cô, “Một mực nhớ em, luôn cảm thấy em sẽ xảy ra chuyện, không muốn săn chút nào.”
Trực giác này thật là quỷ dị.
Advertisement
Thời Tiểu Niệm cười cười, “Ở chỗ này có thể xảy ra chuyện gì, anh ăn tối chưa? Em mới vừa làm cơm, nếu anh ăn thì em chia cho người khác.”
Cô nghĩ chắc là hắn ăn rồi.
“Em nấu rồi?” Nghe vậy, đôi con ngươi đen của Cung Âu nhất thời sáng lên, kéo cô đi ra ngoài, “Chưa ăn, một ngụm nước anh cũng chưa uống!”
“A? Em tưởng các anh sẽ cùng ăn tối.” Thời Tiểu Niệm hơi kinh ngạc, Cung Âu quay đầu liếc cô một cái, “Đồ bên ngoài có thể ăn? Chó cũng không ăn được.”
“...”
Thời Tiểu Niệm trầm mặc, theo hắn rời đi.
Không có vào phòng ăn, Thời Tiểu Niệm lấy mâm thức ăn ra, Cung Âu trực tiếp ngồi vào bàn ăn trong phòng bắt đầu ăn, Thời Tiểu Niệm ngồi ở một bên chia thức ăn cho hắn, “Anh ăn chậm một chút, mỗi món chỉ có thể ăn một phần ba.”
“Vì sao?”
Advertisement
Cung Âu không vui hỏi.
“Anh ăn một phần ba là có thể no rồi, không cho phép ăn nhiều.” Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nói.
“Hôm nay anh tiêu hao thể lực, phải ăn nhiều!” Cung Âu nói, kéo cả mâm đến trước mặt mình, cách xa cô xa, lộ ý tứ rõ ràng bất quá, hai tròng mắt thậm chí có địch ý mà trừng cô liếc mắt.
Thời Tiểu Niệm bật cười, “Rồi rồi rồi, anh ăn đi, ăn đi.”
“Cái này còn tạm được.”
Cung Âu hài lòng gật đầu, bắt đầu dùng cơm, tốc độ đặc biệt nhanh, giống như có ai muốn giành ăn với hắn vậy.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở một bên, tay nâng mặt ngưng mắt nhìn hắn, trong mắt có ý cười, dần dần, ý cười nhạt đi, chuyện buổi chiều chậm rãi hiện lên ở trước mắt cô.
Trong thư phòng lạnh như băng kia, cô bị Charles đẩy tới giá chữ thập, cô giống bị đóng dấu lên mặt, tay Charles chặt siết chặc cổ cô.
Chỉ cần cô lộn xộn một cái, mạng sẽ không còn.
Sau khi cúp điện thoại của Cung Âu, Charles nói, “Thiếu phu nhân, cô thực sự không nên vào thư phòng này, cũng không nên đụng vào bí mật được cất giấu bốn năm rồi.”
Bí mật được cất giấu bốn năm rồi.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, hít một hơi lãnh khí, nhìn quan tài phía trước phát ra tia sáng u lãnh, lại nhìn về phía Charles, cuối cùng đưa mắt đến trên người La Kỳ.
“Cho nên các người muốn giết người diệt khẩu sao?” Thời Tiểu Niệm nghĩ mình không thể qua được cửa ải này, hỏi trắng ra, “Hai người không thể cho người khác biết bí mật này? Vậy thì là các người hại chết Cung Tước? Rốt cuộc các người có âm mưu gì?”
Bằng không, sao lại tạo ra một thế thân?
Chỉ là đóng băng Cung Tước bốn năm, điểm ấy cô không rõ.
Cô nhìn Charles và La Kỳ, lúc này cô mới phát hiện, hai người bọn họ tuổi xấp xỉ nhau, lại là quan hệ chủ nhân và quản gia thân mật, sợ rằng thời gian chung đụng so với La Kỳ và Cung Tước còn nhiều.
Nếu phát sinh tình cảm cũng chẳng có gì là lạ.
Giọng nói chất vấn cùng ánh mắt dò xét của cô khiến La Kỳ sinh lòng tức giận, “Cô nói bậy bạ gì đó?”
“...”
Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nhìn hai người bọn họ, Charles đứng ở nơi đó cũng là vẻ mặt bối rối mà nhìn Thời Tiểu Niệm, bỗng nhiên thả tay xuống, có chút dở khóc dở cười, “Thiếu phu nhân, sức tưởng tượng của tác giả truyện tranh đều phong phú giống cô sao?”
Phong phú?
Thời Tiểu Niệm không rõ mà nhìn hai người bọn họ, La Kỳ không nghe nổi nữa, hướng cô nói, “Cô đi theo tôi, đừng nói bậy nói bạ trước mặt chồng tôi.”
Để cho Thời Tiểu Niệm nói xong, đã suy đoán bà và Charles có quan hệ bất chính rồi.
“...”
Thời Tiểu Niệm đứng bất động ở nơi đó, Charles ý bảo cô đuổi theo, cô không thể làm gì khác hơn là theo La Kỳ rời đi.
La Kỳ mang cô ra khỏi cổ bảo, đi tới vườn hoa phía sau, thời tiết bắt đầu ấm áp, hoa cũng bắt đầu nở rộ tươi đẹp.
La Kỳ đi về phía trước, hai tay kéo áo khoác trên người ngồi xuống ghế dài, tóc dài nhẹ nhàng bay trong gió, bà nhìn Thời Tiểu Niệm, nói, “Được rồi, cô cũng ngồi đi.”
“Ngài muốn nói gì cứ nói đi.”
Thời Tiểu Niệm đứng nói, nếu như chuyện hèn hạ, vô sỉ đúng như cô nghĩ, cô chính là chết cũng muốn chừa chút tin tức báo cho Cung Âu biết.
“Phu nhân, không bằng để tôi nói?” Charles một bên cung kính hỏi.
“Không sao, trên đời này bí mật chính là chờ có người đến đâm thủng.” La Kỳ giơ tay lên đè đầu đau đớn không dứt, động tác giơ tay nhấc chân quý khí ưu nhã, bà nhìn Thời Tiểu Niệm, một lúc lâu, bà chậm rãi nói, “Mấy năm trước đây, sức khoẻ của chồng tôi đã không tốt, ngoại trừ tôi, Charles, bác sĩ riêng thì không có ai biết, ngay cả Cung Âu cũng không biết.”
“Bà là nói ông ấy bị bệnh?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Đúng, bắt đầu từ khi đó ông ấy cố gắng ít ra ngoài.” La Kỳ nhắc tới Cung Tước, trong con ngươi xinh đẹp lộ ra đau thương, “Năm đó Cung Âu đột nhiên công bố với toàn thế giới nó yêu cô, chuyện này vô cùng nghiêm trọng, chồng tôi vốn muốn tự mình đến S thị hỏi, nhưng trận bệnh kia lợi hại, chỉ có tôi đi.”
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn về phía bà, “Cho nên lúc đó mẹ nói cái gì cố ý trấn an Cung Tước, để mẹ tới hoà giải trước là giả?”
Khi đó, Cung Tước đã bệnh nặng rồi?
“Là giả, bệnh tình của ông ấy luôn phản phản phục phục, ổn định một hồi lại hư một hồi, thời gian như vậy bệnh của ông chuyển nặng, căn bản không thể đến S thị xa như vậy.” La Kỳ khổ sở nói, “Cho nên, mọi thứ đều chỉ có thể là tôi đứng ra, ta làm việc không giống thủ đoạn độc ác của ông ấy, bằng không, cũng sẽ không cho phép cô và Cung Âu có thể đi tới ngày hôm nay.”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn đứng ở nơi đó, chợt nhớ, bốn năm trước nghe về Cung Tước đều là thủ đoạn độc ác, âm thầm hạ thủ với cô, nhưng từ khi Cung Âu mất tích, quan hệ giữa cô và Cung gia bắt đầu hoà hoãn, lúc đầu cô tưởng Cung Tước mềm lòng sau khi mất đứa con trai thứ hai.
“Năm ấy ở quần đảo cát trắng, bảo tiêu chĩa nòng súng vào đầu tôi, tiểu Quỳ khóc, sau đó bà bảo Cung Tước hạ lệnh thả tôi.” Thời Tiểu Niệm nhìn về phía La Kỳ, rốt cuộc hiểu ra, “Không phải Cung Tước mềm lòng, là bà mềm lòng.”
Cô đã nói, một người chỉ coi trọng danh vọng, một người cha tàn nhẫn đến làm con trai toàn thân áp lực cũng không tiếc, làm sao có thể đột nhiên mềm lòng.
Thủ đoạn của La Kỳ cũng không phải là độc ác, bà có ranh giới cuối cùng của mình.
La Kỳ đã từng phái người đi cường bức cô, nhưng lại không cho người ta động vào cô. La Kỳ từng nhốt cô trên tháp cao nửa năm, nhưng lại chưa từng muốn giết cô; Cung Âu trở về, cô hiểu lầm muốn chia tay Cung Âu, náo loạn một trận trở về còn nói kết hôn, Cung gia cũng không phản đối.
Mặc dù chưa gặp Cung Tước, nhưng từng chuyện từng chuyện đều là phong cách hành sự của La Kỳ, bởi vì bà không có lòng dạ ác độc, mỗi một việc La Kỳ đều chỉ có thể làm ác tới phân nửa.
“Đúng vậy, có lúc ngẫm lại có phải lúc đó nên giết cô không? Cũng sẽ không có nhiều chuyện như bây giờ.”
La Kỳ cười khổ một tiếng.
Nếu sức khoẻ Cung Tước vẫn tốt, Thời Tiểu Niệm đã sớm chết nhiều lần.
“Bà cảm thấy đây hết thảy là lỗi của tôi sao?”
Thời Tiểu Niệm hỏi, không phải cô khiến Cung Tước bị bệnh.
Nghe vậy, trong mắt La Kỳ bắt đầu có lệ quang, “Trước đây chồng tôi bị bệnh không muốn công khai, là bởi vì không muốn ảnh hưởng đến danh tiếng của Cung gia, chúng tôi vốn có thể chữa khỏi cho ông ấy, nhưng từ sau khi các người công khai tình cảm, ông ấy bị kích thích, bệnh tình ngày càng sa sút.”
“...”
Thời Tiểu Niệm mím môi.
“Chồng tôi đời này không yên tâm nhất chính là tương lai Cung gia, Cung Âu là đứa con trai làm ông ấy kiêu ngạo, Cung Âu trước đã nguyện ý thừa kế Cung gia, nhưng sau đó thì sao, đi cùng với cô lại thành như vậy.” La Kỳ nói, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.
“...”
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó không biết nên nói gì, việc này cô hoàn toàn không biết gì cả.
“Về sau nữa, Cung Âu rốt cục bằng lòng cưới tiểu thư nhà Lancaster, bệnh chồng tôi lại khá hơn một chút, cũng có thể đi ra ngoài một chút, ngay cả Cung Âu cũng không phát hiện ông ấy khác thường.” La Kỳ nói, tay lau nước mắt trên mặt, “Tôi cho rằng tất cả có thể từ từ tốt lên, kết quả một hồi thoái hôn đổi cô dâu trước mặt mọi người đã phá đi tất cả.”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn về phía La Kỳ, La Kỳ ngồi trên ghế dài, mắt đỏ bừng, “Từ sau lễ đính hôn đó, sức khoẻ chồng tôi xấu hẳn đi, còn nhớ không, có một lần cô nói giao dịch với chúng tôi, nói để Holy ở bên người chúng tôi, đừng đi quấy rầy Cung Âu.”
“...”
“Chúng tôi không thể thỏa hiệp với cô, bởi vì chồng tôi thật không chịu nổi, nói cho cùng, là các người kích thích tốc độ chết của ông ấy.” La Kỳ nói, “Ông ấy đến một khắc kia mới thấy rõ, ông ấy không có cách nào làm cho Cung Âu hồi tâm chuyển ý.”
“...”
Thời Tiểu Niệm cúi đầu, tay không tự chủ được nắm chặt áo trên người.
Là cô và Cung Âu kích thích Cung Tước chết?
“Tôi đã nói với ông ấy nhiều lần, khuyên ông ấy đừng cố chấp như vậy, tôi muốn cùng ông ấy đi du ngoạn, ngắm cảnh đẹp trên thế giới.” La Kỳ nói, nước mắt lã chã rơi xuống, “Nhưng ông ấy không chịu, tôi không khuyên nổi ông ấy, cho đến khi ông ấy chết, ông ấy vẫn còn nghĩ đến Cung gia.”