Editor: shinoki
“...”
Thời Tiểu Niệm bị hù dọa, vội lui về sau hai bước, trợn mắt to nhìn giá sách chuyển động, hít một hơi khí lạnh.
Thì ra đó không phải là khoá xoay két sắt.
Giá sách dời sang bên cạnh, xếp trước một giá sách sách, giống như kéo cửa, bên trong vẫn là một căn phòng, sàn nhà đều là một màu, chắc là thư phòng dùng giá sách ngăn thành hai chỗ.
Bên trong khá u ám, tất cả đều là mượn ánh sáng phía ngoài đi vào.
Thời Tiểu Niệm đi về phía trước hai bước, thăm dò nhìn vào, hàn khí từ bên trong bay ra, lạnh đến cô giật mình một cái.
Bên trong một hàng trong tủ bày rất nhiều huân chương, chắc là huân chương Cung Tước được thưởng, thật nhiều.
Cung Tước thật là vì danh vọng Cung gia làm rất nhiều chuyện, Thời Tiểu Niệm không tự chủ đi vào trong hai bước, thấy một cửa ngăn màu vàng, bên trong phòng vô cùng u ám.
“...”
Thời Tiểu Niệm mấp máy môi, rón rén đi vào, thăm dò xem chừng.
Càng đi vào trong càng lạnh, ở chỗ này sẽ không chết cóng sao?
Thời Tiểu Niệm cuối cùng cũng biết vì sao đồng hồ của Cung Tước lạnh như vậy rồi, cô tiếp tục đi vào trong, từ từ, cửa ngăn cách thế giới kia tiến vào mắt cô.
Trên mặt đất bày rất nhiều hoa tươi hái trong vườn, Thời Tiểu Niệm vừa nghĩ Cung Tước là một người yêu hoa, liền thấy một cái rương gỗ màu đậm trong góc, hoa văn trên gỗ phức tạp trên rương phát ra ánh sáng cực kỳ u lãnh.
Loại ánh sáng này không giống ánh sáng bình thường có thể nhìn thấy, sâu kín, nhìn vào khiến người ta khiếp đảm.
Advertisement
“...”
Thời Tiểu Niệm lạnh đến ôm lấy mình, nghi ngờ nhìn bên kia.
Không đúng, không phải là rương gỗ, làm sao nhìn hơi giống... Quan tài?
Thư phòng? Quan tài?
Ý thức được điểm này, Thời Tiểu Niệm sợ hãi xanh mắt to, không dám gần chút nữa, xoay người chạy, trong đầu thoảng qua rất nhiều phim ma cổ bảo cô xem trước đây, trên mặt toát ra mồ hôi.
Không được, cô phải lập tức nói cho Cung Âu, Cung gia này thật sự kì dị.
Nhất định hắn phải trở về kiểm tra.
Cung Âu rời nhà nhiều năm chắc cái gì cũng cũng không biết.
Sợ hãi, Thời Tiểu Niệm lảo đảo đi ra ngoài.
Bên kia, sau giờ ngọ ánh mặt trời vừa lúc, ấm áp thích hợp, Phong Đức dắt ngựa hướng Cung Âu đi tới, Cung Âu kéo dây cương, trên người mặc quần áo dễ hoạt động, một tay cầm súng săn.
Advertisement
Cung Úc cưỡi ngựa chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, cười nói, “Vẫn thích săn thú trong rừng ở nhà, ở chỗ này anh không có cảm giác phương hướng.”
“Thua thì thua, tìm cớ làm gì.”
Cung Âu đùa cợt nói, con ngươi đen liếc hắn một cái, bỗng nhiên khóe mắt giật một cái, trong mắt hắn thay đổi bất ngờ, sắc mặt theo sát mà âm trầm xuống.
“Làm sao vậy?”
Cung Úc cho rằng hắn nghĩ tới chuyện quan trọng gì.
Cung Âu kéo dây cương, lạnh lùng thốt, “Mắt tôi giật.”
“Hả?” Cung Úc không rõ hắn muốn biểu đạt cái gì.
“Phong Đức, ấn số Thời Tiểu Niệm.” Cung Âu lạnh giọng phân phó, đưa súng trong tay cho một bên người hầu.
Cung Úc xoa xoa con ngựa của mình, nghe vậy khó hiểu, “Mắt nháy liên quan gì đến Tiểu Niệm?”
Sao lại nhảy qua đề tài này, nhảy từ mắt giật đến Thời Tiểu Niệm? Khoảng cách quá lớn rồi.
“Ở trung quốc, có giải thích về mắt nháy tai(tai hoạ).” Cung Âu trầm thấp nói, u ám trừng mắt về phía Phong Đức, không nhịn được nói, “Chưa gọi được? Sao chậm vậy!”
“Mắt nháy tai?” Cung Úc sửng sốt, lập tức bật cười, “Em mê tín mấy cái này từ lúc nào thế?”
“Từ sau khi biết Thời Tiểu Niệm.”
“...”
Cung Úc ngồi trên lưng ngựa trắng không thể làm gì khác hơn là cười nhìn Cung Âu không nhịn được cúi người giật điện thoại, tự mình gọi.
Dáng vẻ lo lắng, sốt ruột của Cung Âu làm cho nụ cười của Cung Úc chậm rãi ngưng lại, làm người hoang tưởng cũng tốt, muốn làm gì thì làm đó, muốn biểu đạt cái gì liền biểu đạt cái đó, sẽ không tính toán nhiều, toàn bằng tự nguyện, cuộc sống như thế sẽ ít đi rất nhiều tiếc nuối.
Điện thoại rốt cục thông, Cung Âu không chút nghĩ ngợi trực tiếp hỏi, “Thời Tiểu Niệm, em có sao không?”
Ngữ khí của hắn lộ ra khẩn trương.
Cung Úc cười rộ lên, Thời Tiểu Niệm ở bên kia khẳng định không nghĩ ra, thực sự là tình yêu biến hình đẹp đẽ, hắn ghìm lại dây cương, cúi người từ trong tay trợ lý lấy súng săn, chậm rãi đi tới phía trước.
“Thời Tiểu Niệm, nói!”
Cung Âu ngồi trên ngựa không lấy được đáp án củaThời Tiểu Niệm, càng khẩn trương, sắc mặt trở nên vô cùng ngưng trọng.
“Em không sao, em có thể có chuyện gì.”
Thanh âm bình tĩnh của Thời Tiểu Niệm vang lên bên tai hắn.
“Em đang làm gì?”
Cung Âu hỏi.
“Em?” Thời Tiểu Niệm dừng lại, sau đó nói, “Em ở trong thư phòng treo tranh mới vẽ, anh trở về là có thể thấy.”
“Ừ, chiều không có chuyện gì thì ngủ một giấc đi!.” Tối còn có tinh lực ứng phó hắn.
“Ah, được.”
Xác nhận Thời Tiểu Niệm không có việc gì, Cung Âu cúp điện thoại đưa cho Phong Đức, sau đó cầm dây cương điều khiển ngựa chạy về phía trước, đuổi theo Cung Úc.
...
Thời Tiểu Niệm từ trong căn phòng lạnh lẽo lảo đảo chạy ra, còn chưa kịp nghĩ cách đóng cánh cánh cửa kia lại đã thấy một người ngồi trước bàn đọc sách.
“...”
Thời Tiểu Niệm sợ đến suýt chút nữa ngã sấp xuống, liên tục lui về phía sau.
Chỉ thấy La Kỳ ngồi trước bàn đọc sách, không có trang điểm, trên người mặc đồ ngủ, tóc dài rời rạc xoã xuống, buông xuống thắt lưng, mặt không trang điểm có vẻ tiều tụy suy yếu, bà quay sang, đôi mắt sâu kín nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm bị ánh mắt của bà kinh động đến, đáy lòng phát lên sợ hãi không nói được.
“Xin lỗi, con không cố ý, con chỉ tới lấy hộp đồng hồ giúp.”
Thời Tiểu Niệm xin lỗi rất nhanh, cô theo bản năng cảm giác mình không nên đụng vào bí mật Cung gia.
“Con đã thấy?” La Kỳ nhìn cô thở dài một tiếng, “Còn tưởng rằng nói đi Thụy Sĩ rồi, việc này cũng liền kết thúc, không nghĩ tới vẫn bị con thấy. Ta vốn chuẩn bị qua đây niêm phong thư phòng này, kết quả không kịp rồi.”
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, thân thể rét run, trầm mặc nhìn bà.
Kỳ thực, Thời Tiểu Niệm đến bây giờ cũng không biết mình nhìn thấy gì.
“Ở trong là...”
Thời Tiểu Niệm chỉ hướng bên trong giá sách hỏi.
Cô còn chưa nói hết, điện thoại cổ trên bàn sách reo lên, La Kỳ nhận điện thoại, hắng giọng một cái trấn định nói, “Đúng, tôi là vợ ông ấy, tôi biết, ngàu nguyện ý đứng ra hoà giải ân oán giữa Cung gia chúng tôi và gia tộc Lancaster tôi rất vui, việc này tôi sẽ nói với Cung Tước. Được, được, gặp lại sau.”
Nói xong, La Kỳ cúp điện thoại, từ trước bàn đọc sách đứng lên, nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, “Đi thôi, vào cùng ta.”
“...”
Vừa nghĩ tới không khí bên trong lạnh như băng, ánh sáng u tối, Thời Tiểu Niệm cũng có chút sợ, ngẫm lại vẫn kiên trì đi vào, đi theo phía sau La Kỳ.
Bên trong không khí lạnh đến Thời Tiểu Niệm ôm lấy mình.
La Kỳ chậm rãi đi vào bên trong, tự tay mở đèn, bên trong lập tức sáng lên.
Thấy phòng sáng lên, cảm giác sợ hãi trong lòng Thời Tiểu Niệm dần dần thu nhỏ,
ở dưới ánh đèn căn phòng này cũng không còn kinh khủng nữa rồi.
La Kỳ đi tới trước tủ bày đầy huy chương, cầm lấy khăn sạch lau từng chiếc huân chương, nói, “Huân chương này là lúc không lâu sau khi ta gả vào Cung gia, ta cùng chồng ta vào hoàng cung nhận.”
“...”
Thời Tiểu Niệm không biết La Kỳ đến tột cùng muốn nói cái gì.
La Kỳ đứng ở nơi đó, xoa từng chiếc huân chương một, ánh mắt đau thương khổ sở, “Mỗi khi ông ấy gặp khốn cảnh, ông ấy sẽ tới đây nhìn những huân chương này, đây là vinh quang ông ấy phấn đấu cả đời.”
La Kỳ là muốn nói về Cung Tước với cô sao?
Phấn đấu trọn đời?
Trọn đời?
“Theo ta qua đây.” La Kỳ nói, hướng cửa ngăn bên kia đi tới, bóng lưng nhỏ bé.
Thời Tiểu Niệm nhìn cửa ngăn, nhíu mày liễu, ôm lấy mình đi từng bước một cứng đờ tới bên kia, dưới ánh đèn sáng ngời, ánh sáng u lãnh nơi đó liền bao trùm toàn bộ, không nhìn ra cái gì.
La Kỳ đi vào.
Thời Tiểu Niệm chần chờ đi tới bên kia, vách tường là tượng gỗ màu xám đen, chạm nổi hai người trên giá chữ thập, ở giữa có một khối phẳng, mặt trên để các loại sách < Kinh Thánh >, còn có nến đã đốt xong, một đống hoa tươi, cực kỳ tươi đẹp.
Cô chậm rãi quay đầu, sau đó liền thấy vật kia như cô đoán.
Không phải là rương gỗ.
Mà là quan tài.
Thật là quan tài, quan tài vô cùng tinh xảo, ánh sáng u lãnh chính là phát ra từ bên trong, La Kỳ đứng bên cạnh quan tài, thấp mắt nhìn vào bên trong, trên mặt hiện lên một nụ cười ưu nhã nhàn nhạt, nước mắt cũng theo đó chảy xuống.
“...”
Thời Tiểu Niệm chậm rãi đi tới, đi tới bên cạnh La Kỳ nhìn xuống.
Trong đó chứ một thi thể ăn mặc chỉnh tề, là nam thi, ăn mặc cực kỳ ưu nhã xa hoa, trên tay đeo một chiếc đồng hồ, tóc ngắn màu rám nắng hơi quăn, hai mắt nhắm chặc, đường nét hỗn huyết thâm thúy, trên mặt, trên tóc đều kết lấy băng sương màu trắng.
Cái quan tài này tựa như một rương băng khổng lồ đem người đông lại rồi.
Nam nhân nằm ở trong đó, cho dù là hoàn cảnh này cũng mơ hồ có thể nhìn ra anh tuấn.
Thời Tiểu Niệm không có cách nào để ý nhiều như vậy, cô bị giật mình, tim đập kịch liệt, người không ngừng lui về phía sau, một mực thối lui đến trên tường, không thể lui được nữa, chân đạp trên nhánh hoa, phát ra âm thanh nhỏ nhẹ, sợ đến cô chết khiếp.
La Kỳ vẫn đứng ở nơi đó, trấn định như thường, ngoại trừ nước mắt trên mặt.
Thời Tiểu Niệm sợ hãi nhìn La Kỳ, nhìn giá chữ thập khổng lồ trên tường, “Hắn, hắn là?”
Vì sao ở trong thư phòng của Cung Tước lại có một cỗ thi thể?
Đây hết thảy đến cùng là xảy ra chuyện gì?
Nước mắt La Kỳ là thế nào?
“Chồng ta, tên Cung Tước.”
La Kỳ chậm rãi nói, thanh âm lộ ra bi ai.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm hoảng sợ mở to hai mắt, thốt ra, “Không có khả năng, hôm qua con còn nhìn thấy ông ấy.”
Cung Tước làm sao có thể nằm ở nơi đó.
“Chỉ là một thế thân mà thôi, một thế thân có thể hoàn mỹ bắt chước giọng của chồng ta.” La Kỳ nói, “Huấn luyện một năm, còn phẫu thuật thẩm mỹ cho hắn, gắng làm giống như đúc, nhưng vẫn có sai lệch, cho nên chỉ có thể để hắn ít lộ diện.”