Editor: Yuhina
Nghe vậy, Cung Diệu ngồi ở chỗ đó dùng sức mà ngậm vật trong miệng, quai hàm dùng sức mà cắn xuống, lần cắn chặt này, một vệt máu tươi theo khóe miệng của bé chảy xuống.
Nhất thời chân của Thời Tiểu Niệm như mềm nhũn ra, một tay Cung Âu giữ cô lại, con ngươi đen nhìn về phía Cung Diệu, "Mở miệng ra."
"…"
Cung Diệu trừng mắt nhìn Cung Âu, vẫn cắn chặt miệng lại, đôi môi có chút trắng xám mím chặt lại, máu tươi nơi khóe miệng chảy ra càng ngày càng nhiều.
"Cạy miệng của nó ra"
Cung Âu lạnh giọng dặn dò, một tay mạnh mẽ ôm lấy Thời Tiểu Niệm.
"Vâng."
Hai bác sỹ gật đầu, Thời Tiểu Niệm đau lòng mà nhìn Cung Diệu, "holy, con ngoan, bỏ thứ ở trong miệng ra có được hay không"
Nghe thấy âm thanh của Thời Tiểu Niệm, ánh mắt của Cung Diệu từ từ thay đổi, bé từ từ há mồm ra, trong miệng nhỏ một bên đều là vết máu, trên hàm răng toàn bộ đều là máu tươi, máu tanh mà khủng bố.
"…"
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn Cung Diệu.
Cung diệu giơ tay nhỏ lên, bỏ vật trong miệng ra, một cái trâm cài nhuộm đầy máu tươi nằm ở trong lòng bàn tay nhỏ của bé, trâm cài bị bé cắn không còn hình dáng gì, đã hỏng rồi.
"Holy, con ăn cái này làm gì" Thời Tiểu Niệm không suy nghĩ được nhiều, quay về phía bác sĩ nói, "Ông nhanh nhìn miệng của thằng bé đi, nhanh lên một chút."
Cung Diệu cầm trâm cài trong tay đưa cho Cung Âu, đôi mắt màu đen trừng hắn, "Đưa cho ngài."
"…"
Advertisement
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mà nhìn bé, vừa nhìn về phía Cung Âu, mờ mịt không rõ.
Cung Âu đứng ở nơi đó, ánh mắt thâm trầm theo dõi bé, tiếng nói trầm thấp từ tính, "Lý do."
"Chúc ngài tân hôn hạnh phúc."
Cung Diệu nói ra từng chữ từng chữ một, máu trong miệng cũng càng ngày càng nhiều.
Lúc này Thời Tiểu Niệm mới phát hiện trong mắt Cung Diệu có một vệt oán hận, bé oán hận trừng mắt nhìn Cung Âu, ánh mắt ấy khiến người ta cảm thấy hốt hoảng.
"Xảy ra chuyện gì"
Thời Tiểu Niệm không hiểu nhìn về phía Cung Âu, Cung Âu đưa tay tiếp nhận trâm cài dính máu này, nhìn dấu răng trên bề mặt trâm cài, con ngươi đen nhìn về phía Cung Diệu, tiếng nói càng ngày càng âm trầm, "Mọi người dều nói con thông minh, xem ra cũng chỉ như vậy mà thôi."
"Con không thích làm con trai của ngài."
Đôi mắt kia của Cung Diệu tràn ngập sự thù hận, đó là loại ánh mắt mà một đứa trẻ không nên có.
"Đáng tiếc, số mệnh an bài." Cung Âu nói, cầm chặt trâm cài bị dính máu ở trong tay, "Cảm tạ."
Một lớn một nhỏ đối thoại với nhau, Thời Tiểu Niệm đứng nghe mà như kiểu người trên trời rơi xuống, một chữ cô nghe cũng không hiểu, cô nhìn Cung Âu, lại nhìn Cung Diệu.
Advertisement
Cung Diệu quay đầu, không thèm nhìn Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm và Cung Âu bồi tiếp Cung Diệu xử lý vết thương, bác sỹ tiêm cho Cung Diệu một mũi thuốc, dưới tác dụng của thuốc, Cung Diệu trực tiếp nằm ngủ thiếp đi ở trên giường bệnh của phòng y tế.
Thời Tiểu Niệm cẩn thận từng li từng tí một thay quần áo mới cho bé rồi mới đi ra khỏi phòng y tế.
Cung Âu đứng trên bậc thang phía trước phòng y tế, tay nhấc lên cao, ngón tay cái và ngón tay trỏ cầm chiếc trâm cài đã bị cắn không còn ra hình dáng gì, viên kim cương được đính trên đó tỏa ra ánh sáng lấp loá.
"Tại sao đến cuối cùng anh lại dám bắn phát súng kia"
Thời Tiểu Niệm đứng cửa, lên tiếng hỏi dò.
Khi thời gian đếm ngược chỉ còn hai giây, dưới tình huống Cung Âu không có bất kỳ mục tiêu chính xác nào mà dám bắn về phía cửa sổ xe, nếu như Mona vẫn ngồi xổm hoặc là bắn lệch đi, sẽ làm cho cô ta kích động giết chết Cung Diệu.
"Cô ta liều mạng để làm cho cả nhà chúng ta chôn cùng cô ta, nghe thấy anh muốn giết em, nhất định cô ta sẽ trốn ở trước cửa sổ xe nhìn." ngữ khí của Cung Âu chắc chắc.
"Vậy vị trí ngắm bắn thì sao" Thời Tiểu Niệm hỏi, "Cái này anh cũng nắm chắc sao, vạn nhất lệch thì sao"
"Sẽ không lệch."
ngữ khí của Cung Âu liều lĩnh, thả tay xuống, chuyển tầm mắt nhìn về phía cô.
"Anh cứ khẳng định như vậy " Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Cho dù không đánh gục được, nhưng trong nháy mắt đó cô ta cũng sẽ phải chịu đau đớn, đây là phản ứng của thân thể, bản thân của cô ta cũng không thể khống chế được, lúc này Phong Đức nhảy ra giằng lấy dao găm là được."
Cung Âu trầm thấp nói, ngồi xuống trên bậc thang sạch sẽ, cả người đắm chìm trong ánh mặt trời, tóc ngắn như được dát lên một tầng ánh sáng màu vàng.
Thì ra là như vậy.
Chẳng trách lúc đó Phong Đức lại dùng nhanh tốc độ như vậy để lao ra, dù muốn hay không cũng phải dùng tay đoạt dao găm, ngay cả một chút tình huống chính xác của Mona cũng không có.
Bởi vì phải nắm giữ một giây cứu người quan trọng nhất.
Thời Tiểu Niệm ngồi xuống ở bên cạnh hắn, đôi mắt dừng ở hắn, "Cung Âu, anh thật là lợi hại, không giống em."
Vào lúc ấy cô thật sự bị sợ đến bối rối, trong mười giây này cô cũng không nghĩ được cái gì, chỉ nghĩ được nếu cô chết mà Cung Diệu có thể sống, cô sẽ đồng ý chết.
"Người mẹ vĩ đại, liều mình cứu con." Cung Âu chuyển trâm cài trong tay, hừ lạnh một tiếng, không vui nhìn chằm chằm vào cô, "Em cứ không tin vào năng lực của anh như vậy "
Cô không tin hắn có thể cứu Cung Diệu ra, còn đi nhặt dao gọt hoa quả muốn tự sát.
"Em tin tưởng anh mà."
Thời Tiểu Niệm cắn môi, lúc này giải thích cũng không có ý nghĩa gì.
Lúc đó, áp lực của cô thật sự quá lớn, cô không thể chịu được từng giây lại từng giây qua đi.
"Cái này mà gọi là tin tưởng à" Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô, ngữ khí mang theo nồng đậm không vui, "Ở trong mắt của em, vẫn là con trai trọng yếu, vậy anh xếp thứ mấy đây"
Đây là ăn giấm của con trai à, Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, mím mím môi muốn giải thích gì đó, suy nghĩ một chút quyết tâm liều mạng nói, "Đúng, em thừa nhận lúc đó em rất ngốc, em không nghĩ được biện pháp khác, nếu như lại phải chọn một lần nữa, nhất định phải dùng mạng của em để đổi lấy mạng của Holy hoặc là tiểu Quỳ, em cũng sẽ không chút do dự mà đi đổi."
"…"
Sắc mặt của Cung Âu tái xanh, con ngươi đen trừng cô, dùng sức mà nắm chặt trâm cài trong tay lại, trâm cài đâm vào lòng bàn tay của hắn.
"Thế nhưng, ngày hôm nay thời điểm em đi nhặt dao gọt hoa quả, em lại suy nghĩ" Thời Tiểu Niệm dừng một chút, chuyển mâu nhìn về phía Cung Âu, đối diện với tầm mắt của hắn, ánh mắt đau thương, "Em đã nghĩ, nếu em chết đi, anh phải làm sao bây giờ, chúng ta vừa mới có được gia đình chính thức, tất cả vừa mới bắt đầu, em không nỡ."
Nói xong lời cuối cùng, âm thanh của cô như nghẹn lại.
Cung Âu thật sâu nhìn chằm chằm vào cô, bỗng dưng, hắn đưa tay kéo cô vào trong lòng, cúi đầu ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô, hôn sâu xuống.
Thời Tiểu Niệm bị hôn không thở nổi.
Cung Âu dùng sức mà hôn cô, rất lâu mới buông cô ra, thấp mâu nhìn cô, ngữ khí gần như tự giận mình, "Quên đi, được rồi"
"Cái gì được rồi"
Thời Tiểu Niệm mê man hỏi.
"Có câu nói này của em là đủ rồi." Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô, "Ngược lại đó cũng là con trai của anh, đối với anh không tạo thành được bất kỳ uy hiếp nào."
Thời Tiểu Niệm khẩn trương một lúc, nghe vậy thở phào nở nụ cười, "Anh vẫn đúng là ăn giấm của con trai a"
"Anh mới không coi thằng bé là đối tượng cần để mắt."
Cung Âu khinh bỉ nói, trên tay chuyển cái trâm cài này.
"Holy cùng tiểu Quỳ là con của chúng ta, cần chúng ta bảo vệ." Thời Tiểu Niệm nói rằng.
"…"
Cung Âu trầm mặc ngồi ở chỗ đó.
Thời Tiểu Niệm thấp mâu nhìn về phía chiếc trâm cài trong tay hắn, nghĩ đến Cung Diệu dùng loại ánh mắt kỳ quái kia nhìn hắn ở trên giường bệnh, mở miệng nói, "Nói đi."
"Nói cái gì"
Cung Âu lạnh lùng nói.
"Anh và Holy đã xảy ra chuyện gì" Thời Tiểu Niệm nói rằng, "Mona luôn miệng nói anh không để ý đến mạng của con trai, vậy khẳng định trước đó đã xảy ra cái gì đi"
"Không có gì."
Ánh mắt của Cung Âu chìm xuống.
"Nói cho em nghe, nếu như cha con anh có cái gì hiểu lầm, em cũng có thể giúp anh giải thích." Thời Tiểu Niệm nói, đưa tay lấy trâm cài này đặt ở trong tay.
Dấu răng trên trâm cài làm cho cô đau lòng.
Ánh mắt của Cung Âu chìm chìm, sau đó đem chuyện phát sinh trước đó nói một lần, Thời Tiểu Niệm nhíu mày lại, "Hóa ra là như vậy, chẳng trách Holy sẽ nói như vậy nói, anh đây là dọa sợ hai đứa bé rồi."
Bất luận đứa trẻ nào nghe được cha của mình không muốn cứu mình, đều sẽ khổ sở.
"Không phải vậy thì phải làm thế nào"
Cung Âu hỏi.
"Tất nhiên là trước hết nghe theo sự an bài của Mona, hối hôn a." Thời Tiểu Niệm nói, bất kể như thế nào, vào lúc ấy quan trọng nhất chính là ổn định Mona.
"Không muốn"
"Đó chỉ là cách làm nhất thời mà thôi." Chỉ cần bọn họ ngươi tình ta nguyện, Mona có thể phá được mấy lần kết hôn của bọn họ
"Không muốn"
"Tại sao"
"Chẳng phải lúc ở trên du thuyền em đã nói, mỗi lần gần đến lúc kết hôn anh đều không cần em, vì thế nên anh không thể làm như vậy được nữa, cho dù giả cũng không được" chỉ đơn giản như vậy.
Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt sâu sắc.
"…"
Đối với ngôn luận cố chấp của hắn, Thời Tiểu Niệm cũng không biết nên nói cái gì cho phải, quên đi, Cung Diệu thông minh, chuyện này có lẽ có thể giải thích được với bé.
Cô nhìn thấy Cung Âu chuyển cái trâm cài này, hỏi, "Vậy sau đó thì sao, nếu như anh nói vậy, Mona cũng không có khả năng đi ra ngoài ở ngay dưới mắt của anh, còn mở xe ra."
Nghe vậy, Ccung Âu nắm chặt trâm cài trong tay lại, con ngươi đen dừng ở cô, nói, "Vốn là anh căn đúng thời cơ để Mona phân tâm, nhưng cái thằng nhóc ngốc bên trong kia lại đột nhiên tự mình đánh về phía dao găm của Mona, anh lập tức đi tới cứu thằng bé, kiểm tra thương thế, nên không quản được Mona."
"Cái gì"
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ mở to mắt, không nghĩ tới Cung Diệu sẽ làm ra chuyện như vậy.
"Mona đi ra cửa bắt tiểu Quỳ."
"Còn có tiểu Quỳ" Thời Tiểu Niệm ngây người, từ trên bậc thang đứng lên, "Tiểu Quỳ như thế nào"
Cô cho rằng lúc đó tiểu Quỳ đang ở bên cạnh Ali Sha.
"Con bé không có chuyện gì, anh để người hầu ôm đi." Cung Âu nói rằng, "Holy thấy tiểu Quỳ cũng bị bắt liền nhào tới trước mặt Mona, cướp làm con tin, Mona liền kéo chân của thằng bé trên đất chạy đi, hẳn là vào lúc ấy, thằng bé cắn trâm cài trên đất đi."
Cung Âu liếc mắt nhìn trâm cài trong tay.
Lúc đó rõ ràng Cung Diệu một lòng muốn chết, có chút ý tứ đưa tới cửa, Mona không hề phân tâm, hắn cũng mất đi một thời cơ tốt nhất.
Thời Tiểu Niệm càng nghe càng không đúng, thấp mâu nhìn Cung Âu, "Không đúng, sự tình chắc chắn sẽ không nhẹ như anh miêu tả vậy, đến cùng thì anh đã nói cái gì, để Holy muốn tìm chết rồi."
Tuy Cung Diệu nhỏ tuổi, nhưng suy nghĩ lại rất chu đáo, một đứa trẻ như vậy sẽ không có lý do muốn đi tìm cái chết.
"Lúc đó anh nói rất nhiều."
Cung Âu trầm thấp nói, ngón tay không ngừng chuyển trâm cài trong tay .
"Anh cho rằng câu nói ác nhất lúc đó là gì" Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó hỏi.
"Thời Tiểu Niệm, bây giờ em là cô giáo muốn huấn học sinh à"
Cung Âu bất mãn mà đứng lên, thấp mâu trừng mắt nhìn cô nói.
"Nói a"
Thời Tiểu Niệm lo lắng nói, đôi mắt trắng đen rõ ràng trừng mắt hắn.
Nhanh nhanh nhanh, nói.