Editor: Yuhina
"Nghe nói Tịch tiểu thư xuất thân từ giới bình dân, trường đại học mà cô học chúng ta cũng là chưa từng nghe qua, vị Nhị thiếu gia này nhà chúng ta luôn mắt cao hơn đầu, khi đó ta còn vì hắn mà chọn lựa mấy tiểu thư của gia tộc lớn, hắn đều không hài lòng, một mực chỉ coi trọng Tịch tiểu thư."
"Đúng vậy a. Đặc biệt là vị đại tiểu thư Lancaster kia, có xinh đẹp bất phàm, thông tuệ hơn người, hiện tại cô ấy gả cho một người Mỹ, nhờ cô ấy mà gia tộc Lancaster càng phát triển trong lĩnh vực kinh doanh."
"Không biết mấy vị trong nhà của Tịch tiểu thư sẽ giúp được gì đây"
Ba quý phu nhân bà này một lời mà kia một lời nói rằng.
Thời Tiểu Niệm đứng trước giá vẽ cười nhạt, nói, "Tôi chỉ là người bình dân, gia thế không có gì đáng nhắc tới."
Vậy mà còn cười
Cung Âu nhăn chặt lông mày lại.
La Kỳ bên cạnh đang phẩm trà, có chút nghe không vô, âm thanh lành lạnh nói, "Tiểu Niệm ở Italia cũng có gia nghiệp, tài sản trong tay không ít, còn có hòn đảo."
"Cái gì, đảo à, có phải là cái loại mà chỉ cần có chút tiền lẻ cũng có thể mua được hay không, ha ha."
Ba phu nhân vừa cười vừa nói, như là nghe được cái chuyện gì buồn cười vậy, cười vang không thôi.
Thời Tiểu Niệm lặng yên đứng ở nơi đó, cô đã tập chịu đựng bị trào phúng như vậy rồi, bình tĩnh mà vẽ, chỉ là vết thương trên cổ tay khiến cho cô vẽ có chút mấy phần vất vả.
Vết thương ở tay ngã từ trên ngựa lần kia không ảnh hưởng mấy, nhưng sau đó bởi vì luyện tập lễ nghi mà vết thương ở cổ tay của cô lại bị nặng ra, hiện tại cô phải dùng một thanh gỗ ngắn để cố định cổ tay, khiến cho cô làm việc gì cũng vô cùng bất tiện.
Ánh mắt của Cung Âu hoàn toàn tối tăm, đang muốn đi vè phía khoảng đất trống phía trước, sắc mặt của La Kỳ cũng rất khó coi, "Các người thật sự cho rằng sau khi nhà chúng ta cưới vị tiểu thư bình dân thì sẽ suy sụp sao, không ai dạy mấy người trước khi nói chuyện gì cũng phải cân nhắc trước sao, các người đang muốn bắt nạt chồng của ta, hay vẫn đang bắt nạt con trai của ta"
Nghe vậy, ba quý phu nhân trao đổi với nhau bằng ánh mắt, đều thu liễm ý cười lại, "Bà tức giận cái gì, chúng ta đều là tùy ý nói’ chuyện mà thôi."
Advertisement
"Xin lỗi, ta không thích nói chuyện như vậy." La Kỳ từ trên ghế sa lông đứng lên, liếc mắt nhìn Thời Tiểu Niệm, "Tiểu Niệm, chúng ta trở lại. Tiễn khách."
"Vâng."
Thời Tiểu Niệm an phận gật đầu, theo La Kỳ rời đi.
Cung Âu đứng phía sau cây nhìn Thời Tiểu Niệm, vẻ mặt cô bình tĩnh đi theo phía sau La Kỳ, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, tựa như không thèm quan tâm đến những những lời khiêu khích vừa rồi.
Những lời ở Cung gia cô nghe được đều là những câu nói này
Thời Tiểu Niệm theo La Kỳ rời đi một hướng khác, trước khi đi còn nghe được ba quý phu nhân kia nhỏ giọng nói, "Hừ, không cho nói sao, cưới bình dân muốn lấy được sự tán đồng của chúng ta, chúng ta nói hai câu còn không cao hứng."
"Đúng là, Cung gia càng ngày càng không bằng trước kia, dựa vào danh tiếng của Quý tộc mà làm thương nhân, một chút khí khái cũng đều không có."
Trong cái vòng quan hệ, phụ nữ không bao giờ ngừng cạnh khóe nhau.
Thời Tiểu Niệm đi bên cạnh La Kỳ, thấp giọng nói, "Xin lỗi."
Advertisement
"Cô nói xem, vốn thì thân phận và bối cảnh của cô cũng không thua kém ai, kết quả cha mẹ đều mất, lại cô độc, muốn tranh thủ chút mặt mũi cho cô cũng đều tranh không được." La Kỳ có chút bất đắc dĩ nói.
"…"
Vẻ mặt của Thời Tiểu Niệm thờ ơ, lặng lẽ nghe, không nói ra bất cứ câu gì.
"Ta đi về nghỉ đây."
La Kỳ quay người rời đi.
Cung Âu chậm bước đi theo phía sau Thời Tiểu Niệm, nhìn bóng người gầy gò của cô, cô nâng tay phải lên che bớt ánh mặt trời chiếu xuống khuôn mặt, ánh mặt trời chói mắt không thấy rõ vẻ mặt của cô.
"Tịch tiểu thư, những người kia đều luôn duy trì mấy truyền thống mục nát của giới quý tộc, bây giờ mấy cô gái bình dân có thể gả tiến vào Quý tộc thậm chí vào Hoàng thất cũng không phải là không có, cô không cần phải cảm thấy áp lực." Charles đứng phía sau Thời Tiểu Niệm, tiếng nói ôn hòa nói,
Thời Tiểu Niệm đứng dưới một thân cây, nhìn mấy ngón tay của mình, nghe vậy cô nở nụ cười, "Tôi biết, tôi cũng đã nghe một số câu chuyện của bọn họ."
"Nha thật không, Tịch tiểu thư thực sự là để tâm."
"Chỉ cưới một lần, có những người không tới trung niên đã âu sầu mà chết, còn có những người gầy như que củi, đến bây giờ thân thể vẫn không tốt." Thời Tiểu Niệm cười nói, "Quý tộc và bình dân đúng là hai cái thế giới khác nhau, tôi đã hiểu được rồi."
Nghe tiếng cười của cô, ngực của Cung Âu như bị đập một cái.
"…"
Quản gia Charles đứng ở nơi đó cũng không có gì để nói.
Thời Tiểu Niệm vẫn dùng vẻ mặt dửng dưng như không, " Charles, ông không cần dùng vẻ mặt như vậy, tôi đã lựa chọn con đường nào thì sẽ phải chịu đựng để đánh đổi lấy con đường đó, tôi hiểu."
Cung Âu đứng cách đó không xa, ngón tay nắm chặt hộp trong tay.
"Đúng rồi, Charles, tôi cần ra ngoài một chuyến." Thời Tiểu Niệm nâng một cành cây thấp, cúi người đi qua.
"Ngài lại muốn ra ngoài"
Charles ngạc nhiên.
"Đúng thế."
Thời Tiểu Niệm gật đầu, đi về phía trước.
Cung Âu trầm mặc đi theo phía sau cô, không đi quấy rối cô, đôi con ngươi đen nhánh càng ngày càng sâu.
Thời Tiểu Niệm ra ngoài, theo thường lệ suy nghĩ biện pháp để cắt đuôi Charles và tài xế, vội vã một mình chạy đến một sân ga bình thường.
Cô cầm điện thoại di động, đọc tin nhắn trên điện thoại di động.
Chỉ chốc lát sau, một chiếc taxi đứng ở trước mặt cô, cô đối chiếu biển số xe với nội dung trong tin nhắn, nhìn trùng khớp mới tiến lên kéo mở cửa xe ngồi vào trong.
Tài xế lái xe về phía trước, không hỏi cô đi nơi nào.
Cô muốn đến xem Mona.
Hiện tại Mona bị Y tiên sinh hoàn toàn nắm giữ trong lòng bàn tay, cô ta cực kì nghe lời.
Gia tộc Lancaster bây giờ đã hết đường xoay xở.
Thời Tiểu Niệm không thể không khâm phục Y tiên sinh ở năng lực trốn chạy, tựa như có một cơ cấu khổng lồ phía sau vậy, mỗi một lần cô qua Y tiên sinh đều có thể an bài không chê vào đâu được.
Sau khi chuyển xe mấy lần, đều là chuyển ở mấy nơi không dễ bị người ta phát hiện.
Cuối cùng, chiếc xe ô tô màu đen dừng lại ở bờ biển với phong cảnh tươi đẹp.
Thời Tiểu Niệm đẩy cửa xe ra xuống xe, sương mù ở bờ biển rất dày, cho dù là ánh mặt trời xuyên qua mơ mơ hồ hồ vẫn như cũ, tầm nhìn tương đối hạn chế.
Cô nắm chặt áo khoác trên người đi về phía trước.
Trong sương mù truyền đến tiếng sóng biển vỗ vào vách đá, tiếng vang đó làm cho Thời Tiểu Niệm nhớ đến đoạn thời gian khi cô bị giam cầm ở tháp cao.
Cpp cẩn thận xuyên qua lớp sương mù đi tới bờ biển, một chiếc du thuyền khổng lồ màu trắng đậu ở chỗ này, sương mù bao phủ quanh nó khiến cho không thể nhìn rõ hình dáng.
"Đến rồi"
Một giọng nam trưởng thành vang lên.
Trên du thuyền, một người đàn ông cao to đứng đó, trên người mặc trang phục màu xám nho nhã, tóc ngắn hơi cuộn, đeo mắt kính và khẩu trang khiến cho người ta không nhìn rõ mặt.
Y tiên sinh thần bí.
"Ừ."
Thời Tiểu Niệm hướng về phía hắn gật đầu, cẩn thận đi tới du thuyền một chút, Y tiên sinh đưa tay ra kéo cô một cái, nhắc nhở cô, "Cẩn thận một chút."
"Tốt."
Nói xong chữ này, Thời Tiểu Niệm đột nhiên cảm giác thấy gió lạnh sau lưng, quay đầu nhìn lại một cái, chỉ thấy được một mảnh sương mù.
"Làm sao vậy"
Người đàn ông kéo cô lên du thuyền hỏi.
Thời Tiểu Niệm nhìn phía sau, nghi ngờ nhìn lại, sau đó buông tay của người đàn ông ra nói, "Có thể là do tôi đa nghi rồi, luôn cảm giác có người đi theo phía sau tôi."
"Đã đổi xe nhiều lần như vậy, cho dù là người của Lancaster nhìn chằm chằm vào cô trong bóng tối, bọn họ cũng không thể tới được nơi này."
Người đàn ông nói, giọng nói thành thục thận trọng, nói ít nhưng xúc tích.
"Cũng đúng." Thời Tiểu Niệm thu tầm mắt lại, đi trên boong thuyền, trên du thuyền cực kỳ yên tĩnh, hỏi, "Ngài vẫn kiên trì không dùng nhiều người giám sát"
Biện pháp giấu người của Y tiên sinh là tự mình giấu tự mình giám sát, không dùng thuộc hạ.
"Dùng càng nhiều người thì sơ hở cũng càng nhiều, nơi này quanh năm sương mù dày đặc, tôi cũng có thể đến người lại gần nơi đây, có thể lập tức lái du thuyền đi." Người đàn ông đi bên cạnh cô nói, chỉ chỉ phương hướng buồng lái, "Tôi vẫn luôn dùng chế độ tự động lái mới nhất cho toàn bộ hành trình của chiếc du thuyền này, tôi không cần dùng thuyền viên để lái tàu, tự mình tôi điều khiển là được."
"Lợi hại như vậy"
Thời Tiểu Niệm nói theo, sau đó lại liếc mắt ra đằng sau một cái, luôn cảm thấy giống như bị cái gì đó nhìn chằm chằm.
"Lợi hại, cô đi theo bên cạnh người đàn ông kia lâu như vậy, còn chưa được nhìn cái công nghệ cao gì đó sao, cô còn cho rằng cái này là lợi hại sao" Y tiên sinh cười nói.
"Cũng đúng."
Thời Tiểu Niệm gật gù, những công nghệ kỹ thuật cao kia của Cung Âu đã sớm làm cho cô nhìn mà than thở, cô theo Y tiên sinh đi xuống cầu thang, hỏi, "Tại sao đột nhiên Mona muốn gặp tôi"
"Tôi đoán chắc là cô ta có chút không chịu đựng được rồi." người đàn ông khẽ cười một tiếng, nói rằng, "Cô ta vốn cho rằng bằng năng lực của gia tộc Lancaster chẳng mất nhiều thời gian là có thể phát hiện ra cô ta, kết quả nhiều ngày như vậy lại không hề có một chút tin tức nào, cô ta cảm thấy hơi nôn nóng bất an."
"Cái này thì tôi phải đa tạ tiên sinh ngài."
Thời Tiểu Niệm nói.
"Việc nhỏ."
Hai người đi tới trước một khoang hành khách, Y tiên sinh lấy chìa khóa ra mở cửa phòng, bên trong là một phòng ngủ, Mona đang nằm ở trên giường, hai tay bị tách ra khóa ở hai bên giường, chỗ cổ tay hằn vết máu, mái tóc dài màu vàng óng ôm lấy khuôn mặt tiều tụy không thể tả, dán băng gạc, hai mắt đang nhắm nghiền.
Thời Tiểu Niệm từ từ đi tới bên giường, thấp mâu nhìn cô ta.
Mona chậm rãi mở mắt ra nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, vừa thấy được Thời Tiểu Niệm, trong mắt Mona ánh lên tia sáng, suy nhược mà từ trên giường ngồi dậy, tay bị dây khóa siết lại một lần nữa sượt rách da xuất huyết.
"Lúc nào có thể thả tôi đi" Mona nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, âm thanh cực kỳ suy yếu, không còn vẻ ngạo kiều như trước đây, "Tôi nghe tình huống của Cung Âu rồi, hiện tại trạng thái khôi phục của hắn rất khá, thật sự rất tốt, cô không cần phải nhốt tôi lại nữa."
Thời Tiểu Niệm nhìn bộ dáng này của cô ta không khỏi nhíu nhíu mày.
"Nếu như khi đó cô không làm những chuyện kia, hiện tại cũng sẽ không bị tôi nhốt ở chỗ này."
Thời Tiểu Niệm khẽ nói.
Là cô ta tự làm tự chịu.
"Những việc tôi làm thì đều đã làm cả rồi, bốn năm đều qua, tôi còn có thể như thế nào" Mona hỏi, đôi mắt lam sắc bén trừng mắt về phía cô, "Tịch Tiểu Niệm, cô mau thả tôi ra."
" Lúc nào Cung Âu mới có thể hoàn toàn khôi phục như trước, không hề ràng buộc chính mình"
Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Nhanh thôi, tình huống bây giờ của hắn cũng khá tốt rồi" Mona nói rằng, nói chuyện uể oải, "Buông tha cho tôi đi, Tịch Tiểu Niệm, chúng ta xóa bỏ tất cả"
"Cô có còn giấu cái gì hay không " âm thanh của Y tiên sinh vang lên ở phía sau Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm chuyển mâu nhìn về phía Y tiên sinh.
Người đàn ông chậm rãi đi đến cuối giường, cúi người hai tay nhấn ở giường đuôi, trong kính đen phản chiếu dáng vẻ tiều tụy của Mona, nói rằng, "Tôi đã điều tra cô, cô là một người phụ nữ có tâm tư vô cùng kín đáo, mượn bệnh của Cung Âu mà nói, cô dựa vào danh nghĩa chữa bệnh mà ép hắn bốn năm luyện khắc chế lực, khiến cho hắn như một thằng ngốc đem mình biến thành một người khác, nếu như không phải Tịch tiểu thư kiên trì truy cứu, đều không tra được cô có vấn đề."